Tp.HCM, 26/09/19
Editor: Xiao He
Lúc tới bãi đỗ xe, Thời Cảnh Nham rất tự nhiên đưa túi xách cho Thời Quang.
Thời Quang nhận lấy, ngón tay vô tình chạm vào tay anh.
Cũng không rõ là ngón tay ai đụng phải ai, tựa như không có cảm giác nào, rất nhanh liền biến mất.
Thời Quang túi mua đồ, cố gắng tìm chủ đề để làm dịu bầu không khí, "Trước kia ai là người hay mua đồ cho anh?"
Thời Cảnh Nham: "Mẹ anh."
Trong khoảng thời gian này mẹ anh không mua cho anh nữa, còn nhắn tin cho anh: Gần đây mẹ rất bận, ngay cả thời gian dạo phố cũng không có. Việc mua đồ cho con đành nhường lại cho con dâu vậy. Không cần cảm ơn mẹ ~~~~
Giờ anh không muốn nhìn thấy nhất chính là mặc kệ mẹ anh nhắn cái gì, đều sẽ tạo ra những chấn động không hề nhỏ.
Cái loại cảm giác này, quá quỷ dị.
Thời Cảnh Nham hỏi Thời Quang: "Cửa hàng kia em nhớ kỹ chưa?"
Thời Quang nhất thời quên mất ở tầng nào, thế nhưng nhãn hiệu thì cô nhớ, "Dạ."
Cô vẫn chờ anh nói tiếp, kết quả anh lại tỏ vẻ như không còn chuyện gì nữa.
Cô không biết có phải mình hiểu sai ý anh không, chủ động đề xuất, "Nếu sau này anh không có thời gian, em liền giúp anh mua là được rồi." Cô cảm giác rằng mình thể hiện quá rõ, lại nói thêm: "Nếu như bác gái cũng không quá rảnh."
Thời Cảnh Nham nói tiếp: "Mẹ anh không rảnh."
Nói xong liền tới trước xe rồi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-gian-khong-nghe-loi/2078263/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.