Chuyến xe cuối cùng cũng hết rồi, phải đi bộ về sao?Tiểu Viên nghĩ bụng. Còn Thang Hi Hàn dường như không để ý đến chuyện đó. Mộtngười rất thông minh, sao cũng trở nên ngốc nghếch như vậy chứ? Tiểu Viên dùngngón tay chọc chọc vào anh: “Bây giờ chúng ta làm gì?”
Làm gì? Thang Hi Hàn cảm thấy câu hỏi này thật thú vị,khiến cho cái ý “đi về nhà thế nào” của Tiểu Viên hoàn toàn bị chệch hướng.
Dù sao đã trở thành người yêu rồi, cũng nên làm vàichuyện mà những người yêu nhau hay làm xem sao. Thực ra, anh cũng đã muốn từrất lâu rồi...
Anh từ từ tiến lại gần, nhẹ nhàng ghé vào tai cô thìthầm: “Em nhắm mắt lại đi.”
“Anh muốn làm gì?”
Từng chút một, anh tiến sát lại gần, thực ra thì ngaysau khi hỏi xong cô đã hiểu ý anh là gì. Trong lòng nóng bừng như có lửa đốt.Lưỡi líu lại không nói được gì, ngón tay cũng run lên căng thẳng.
Chưa bao giờ ăn thịt heo thì cũng từng nhìn thấy heochạy. Tiểu Viên nghĩ bụng, nếu bây giờ mình là một con heo, mình có nên chạykhông?
Tiểu Viên ngớ người, mắt mở to hết mức có thể. Thực ralà cũng có chút ý định muốn chạy, nhưng lại chẳng biết chạy đi đâu. Anh mỉmcười ghé sát lại, dùng đôi môi mềm mại, ấm áp hôn lên bờ mi cô.
Tiểu Viên như biến thành một con ếch trong tình trạngsốc nặng, toàn thân cứng đờ. Một nụ hộn ngọt ngào, dịu dàng từ từ tiến tới,chạm vào gò má ửng đỏ, cái mũi lành lạnh, và cuối cùng dừng lại trên đôi môimềm mại. Anh càng lúc càng tiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-gian-hoa-no/102538/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.