Diệp Thụ Thần bước nhanh quá, Tiểu Viên không kịp gọitheo, loáng cái đã không nhìn thấy bóng anh ta đâu. Ngày hôm đó, tâm trí TiểuViên cũng bay biến đi đâu mất.
Tới giờ ăn trưa, cô phục vụ nhìn Tiểu Viên, cười: “Hômnay chỉ ăn một món này thôi à?”
Tiểu Viên cúi mặt, nhìn thấy cô gọi tới năm quả trứngmuối, cô xấu hổ cúi mặt bước đi. Thế là trong đĩa cơm, ngoại trừ cơm, còn lạichỏm cao cao như một quả núi nhỏ là năm quả trứng muối.
Mục Mục ngồi đối diện với năm quả trứng muối, cười rồichỉ đĩa cơm của Tiểu Viên nói: “Cái diễn đàn ấy có chủ đề nào nói trứng muối cóthể giảm béo à?”
Tiểu Viên vùi đầu đếm trứng, hờ hững nói: “Chẳng phảicậu nói sáng nay lúc tớ đi làm mẹ mình mang trứng và bánh bao đến sao? Có muốnăn không? Nếu muốn ăn thì khóa miệng lại, đừng có mà đá xoáy tớ, nghe rõ chưa?”
Mục Mục ngậm miệng: “Được rồi, được rồi, đây là mìnhnể mặt bát canh gà mái hầm của mẹ chúng mình đấy nhé. Phải rồi, mẹ bảo cậu gọiđiện về nhà đấy.”
Tiểu Viên gọi điện thoại, Mục Mục cười cười rồi gắplấy một quả một quả trứng muối trong đĩa cơm của bạn, miệng thì thầm: “Tớ sợcậu ăn không hết!”
Tiểu Viên vừa nghe điện thoại của mẹ, vừa nghiến răngken két, giơ nắm đấm với Mục Mục, thì thầm: “Đồ tham ăn!”
Tiểu Viên vừa dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Mục Mục, vừaậm ừ vâng dạ đối phó với mẹ.
“Chu Tiểu Viên, mẹ nói chuyện với con, nghe thấykhông, sao cứ ậm ừ thế?”
“A, gì ạ? Mẹ bảo gì ạ?” Lúc này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-gian-hoa-no/102537/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.