Diệp Bắc Bắc đi nhận điện thoại còn Trì Thư Ý thì ôm gối ngồi ngây người trên sô pha.
“Thất Thất mười tám tuổi sinh nhật vui vẻ. Anh yêu em.”
“Xin lỗi em, anh đến chậm, cảm ơn em vì đã luôn đợi anh. Anh sẽ dùng cả quãng đời còn lại để bù đắp cho tám năm dài lỡ mất em.”. ngôn tình hay
Trong lòng vừa cảm động vừa thấy ngọt ngào, còn muốn ôm anh nữa. Cô đang nghĩ thế thì lại nghe máy tính đã mở sang một bài hát khác, chắc bà cô Bắc Bắc lại quên ấn lặp bài rồi.
“Hết vẫy tay rồi lại ngừng / Đâu còn ai đáp lại con nữa / Đã quen với việc lớn lên trong vòng tay mẹ / Cũng quen với việc làm cái đuôi nhỏ của mẹ rồi / Đợi khi chú bù nhìn rơm nhìn từng khóm hoa dại lay động / Con cứ mãi khoa tay múa chân / Cười đùa mặc chuyện về sau…”
(Nghe nhạc dưới cuối bài nhé)
Trì Thư Ý không ngờ một người chỉ luôn nghe mỗi nhạc dương cầm kinh điển như mình sẽ thích một bản nhạc đương đại thế này, nói đúng hơn là lời bài hát đã lay động trái tim cô.
“Ôi, không hiểu sao lại nhớ đến người mẹ già khi nao / Con đã gọi tên người, mẹ có hay chăng? / Nhưng không hiểu sao càng kêu lại càng thấy ấm áp cũng càng sợ hãi thêm / Mưa đã nặng hạt tự lúc nào / Cuối cùng vẫn chẳng có ai thay mẹ bung dù đưa con về nhà…”
Cô càng nghe càng thấy khổ sở, hốc mắt đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-gian-hieu-long-toi/2442324/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.