Lúc Trì Thư Ý sắp vào phòng phẫu thuật, mọi người lại tiếp tục trở vào viện thăm nom cô.
Mộ Cảnh Thời khoác áo blouse trắng đang ở cạnh cô.
Anh ngồi bên mép giường bệnh, đang ôm Trì Thư Ý vào lòng, cô tựa đầu lên vai anh.
“Anh Cảnh Thời đang lo đấy ư?”
Anh khẽ cười, “Em đoán xem?”
Trì Thư Ý vươn tay, ôm riết lấy anh.
Dùng cái ôm ấm êm nhất, dịu dàng nhất để trấn an anh.
“Trên giường phẫu thuật, em chỉ là bệnh nhân của anh, không khác gì với những bệnh nhân trước đây anh phẫu thuật hết.”
Anh vẫn ôm lấy cô, ôm chặt vô cùng, kề sát vào tai cô mà rằng: “Ừ, không sao, anh không lo, em cứ yên tâm, ca phẫu thuật sẽ thành công tốt đẹp, không lâu sau em sẽ nhìn thấy anh.”
“Vâng.”
Y tá đã chuẩn bị xong hết, anh buông cô ra, dùng ngón trỏ miết nhẹ qua môi cô rồi hôn một chút, “Anh đi trước, lát nữa gặp.”
“Em biết rồi.”
Mộ Cảnh Thời đứng lên, trước khi đi còn căn dặn cô y tá: “Xin hãy chăm sóc cho em ấy.”
Cô y tá trẻ gật đầu, nhanh chóng đồn ý: “Vâng, thưa bác sĩ Mộ.”
Anh vừa mở cửa, mọi người đứng ngay hành lang đã nhìn sang, anh hơi gật đầu xem như chào họ rồi tiếp tục đi thẳng về phía trước.
Lúc đi ngang qua Đường Trinh Thục, bà vươn tay giữ anh lại, mặt bà vẫn ánh lên vẻ lo lắng vô cùng, trăn trở nói với anh: “Bác sĩ Mộ, Thất Thất chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-gian-hieu-long-toi/2442291/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.