Trời vừa hửng sáng, Trì Thư Ý đã tỉnh dậy.
Ngón tay cô hơi cử động, cũng nhận ra anh đang nắm tay cô.
Là sự ấm áp thân quen ấy, xúc cảm quen thuộc ấy, là bàn tay không biết đã bao bọc lấy tay cô lần.
Cô chỉ cử động một tí mà anh, vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi trên chiếc ghế đặt cạnh giường đã choàng tỉnh theo.
“Thất Thất? Tỉnh rồi à?” Anh dịu giọng hỏi.
Trì Thư Ý gật đầu, giọng khi vừa tỉnh ngủ có hơi ráo hoảnh, “Sao anh lại ngồi đó mà không lên giường ngủ thế?”
Anh khom người xoa đầu cô, “Anh vừa về ít lâu, thấy em có vẻ ngủ ngon quá nên sợ đánh thức em.”
“Còn đi nữa không?”
“Không, lát nữa là đến giờ làm họ sẽ đến.”
“Anh có muốn lên đây ngủ thêm chút không?” Cô kéo tay anh, dịu dàng nói: “Lát họ đến em sẽ gọi.”
Mộ Cảnh Thời cười cười ngồi xuống giường, một tay ôm lấy bả vai cô, một tay giữ lấy gò má trái cô, cúi đầu hôn lên bờ môi cô.
Sau nụ hôn triền miên đến độ nhọc nhằn ấy chấm dứt, má cô hây hây đỏ mà vẫn tỏ vẻ bình thản hỏi anh: “Thế anh có ngủ không? Nếu không nghỉ ngơi thì lát họ sẽ đến luôn đấy.”
“Có.”
Mộ Cảnh Thời đứng lên cởi áo blouse trắng anh mặc vào để trực đêm trong bệnh viện vắt lên lưng ghế ngồi rồi nằm lên giường bệnh cùng cô, ôm cô và nhắm mắt nghỉ ngơi.
Cô thở dài trong vòng tay anh, dường như vẫn đang canh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-gian-hieu-long-toi/2442289/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.