Cả hai tay trong tay, đứng trước bia mộ của cha mẹ cô.
Cô chăm chú nhìn hai phô ảnh phía trước qua lớp kính râm đen, lặng thinh hồi lâu rồi chợt nói: “Anh Cảnh Thời, lúc trước em đã kể anh nghe chuyện trước lúc lâm chung của cha em hay chưa?”
“Chưa.”
Cô ngập ngừng một thoáng rồi nói: “Khi em đến gặp ông ấy thì đã muộn, dì Đường và chú Diệp đưa em đến bên cạnh, ông ấy run rẩy với tay nắm lấy bàn tay em, chỉ lặp đi lặp lại hai chữ xin lỗi bằng chất giọng yếu ớt khản đặc.”
“Ông ấy cảm thấy mình là người có lỗi nhiều nhất, nếu ông ấy không lừa hai mẹ con em rồi bỏ đi thì em đã không bị mù lần nữa, trong trận động đất, ông ấy cũng có thể ở cạnh hai mẹ con em, che chắn cho hai người, nếu thế thì mẹ sẽ không chết, em cũng sẽ bình an vô sự, còn ông ấy thì sẽ cáng đáng được cho gia đình mình lần cuối cùng.”
Cô bình tĩnh nói một tràng, lời cô nói vang lên vô cùng rõ ràng trong không gian viếng mộ tĩnh lặng.
Trì Thư Ý khẽ cau mày, giọng xen lẫn chút run rẩy khó nhận ra, “Nhưng ông ấy không hiểu, cả cha và mẹ đều quan trọng như nhau, ai ra đi em cũng sẽ đau khổ lắm, điều em mong muốn nhất từ trước đến giờ vẫn luôn là cảnh gia đình đoàn tụ, sum vầy bên nhau.”
“Ông ấy cảm thấy mình ra đi là một cách để giảm bớt gánh nặng, nhưng thật ra lại khiến cho mẹ con em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-gian-hieu-long-toi/2442279/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.