Cô đờ người ra, mở to mắt nhìn anh, im lặng mất cả một lúc lâu.
Mộ Cảnh Thời cúi xuống, vòng tay ôm lấy cần cổ trắng gầy của cô rồi vùi đầu vào hõm cổ cô, ngửi mùi tóc thơm thoang thoảng, gần như sắp cắn vành tai cô đến nơi, anh nói như đang nỉ non: “Bé con, làm vợ anh nhé.”
Hơi thở nóng rẫy của anh phả vào tai cô, nhưng thứ khiến cả người cô cứng đờ không phải thế này mà là, lời anh nói.
Câu tiếng anh ngắn gọn đầy gợi cảm ấy vẫn đang vấn vít quanh tai cô mãi chẳng chịu thôi.
Anh bảo, làm vợ anh nhé.
Chứ không phải làm vợ anh nhé, được không?
(*) Anh nam chính nói là “Be my wife” chứ không phải là “Be my wife, okay?”
Tim Trì Thư Ý đập mạnh như trống bỏi, tiếng tim đập hỗn loạn ấy còn khiến cô thấy đến thở cũng khó khăn, đôi mắt cô vẫn trợ to không chớp, mờ mịt nhìn trần nhà, tròng mắt đen láy dường như đang ngày càng co cụm lại, co đến độ như thể đang muốn khóa chặt cô vào trong ấy vậy.
Cô vẫn lặng im không nói một lời, mà anh cũng chẳng có vẻ gì là nóng lòng muốn nghe câu trả lời, chỉ dịu dịu dàng dàng hôn riết lên bờ môi cô, chờ cô mở miệng.
Một lúc lâu sau, bàn tay đặt trên eo anh của cô ngày càng siết lại, gật đầu, bờ môi màu hồng đào xinh đẹp thoáng nhếch lên, cô nói: “Được ạ.”
Được ạ.
Chỉ hai chữ ngắn ngủi ấy thôi, hai chữ chẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-gian-hieu-long-toi/2442278/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.