Sau khoảng mấy ngày, Lục Tác Viễn nhanh chóng hoàn thành vở bài tập “Quốc Sắc Thiên Hương” phải giao cho Lí Thạch Thư, loay hoay trong phòng tranh đến khi trời đen kịt.
Một tuần lễ sau, cô lại lấy vở bị Lí Thạch Thư phê trở lại.
Đi trên đường, cô đang nghĩ làm thế nào để "phối hợp tích mực, vẩy mực, tản mực, túc mực"* thìđiện thoại di động vang lên. Cô cho là Dư Mân thúc giục cô đến phòng múa, không nhìn tên hiển thị của cuộc gọi đến đã nhận luôn.
(*) Các kỹ thuật trong vẽ bằng mực nước (mực tàu).
"A lô —" Giọng nói uể oải truyền đến bên tai Trình Mặc.
"Sao vậy?" Hơi dừng một chút, anh cố gắng dùng giọng nói bình thường hỏi cô: "Hình như nghe tâm trạng em không tốt hả?"
Ở đầu điện thoại bên này, Lục Tác Viễn giật mình một cái, cầm điện thoại đưa ra trước mặt, vừa nhìn, thiếu chút nữa hét lên.
Vuốt mặt, cô vội vàng cố gắng làm cho giọng nói của mình nghe thoải mái một chút: "Không có gì." Dừng lại, cô cảm thấy giọng của mình còn chưa đủ vui vẻ thì lại vội vàng nói qua loa: "Có lẽ là trời lạnh nên người cũng trở nên lười hơn." Ngàn vạn lần không thể để cho anh cảm thấy mình không vui khi nghe điện thoại của anh.
"Hình như thật sự không vui, không vui cũng không cần miễn cưỡng làm mình cười." Giọng nói vẫn trầm thấp mà vô cùng truyền cảm.
Lần này, vẻ mặt Lục Tác Viễn hoảng hốt, không tin hỏi ngược lại: "Anh có thể nghe được sao?"
Ở đầu bên kia điện thoại, đối phương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-gian-dep-nhat-deu-cho-em/66937/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.