Lâm Thư Phàm biết rõ về sự sắp xếp là một ngày trước hôn lễ, Lục Tác Viễn nhìn cô kích động che miệng không nói nên lời, đột nhiên cô cảm thấy hâm mộ, rất hâm mộ.
Hôm đó, bọn họ xác nhận kỹ càng các bước ngày mai một lần nữa, kể cả trang sức, hoa tươi và số lượng bóng bay, một số điểm đến, ai bố trí. Rõ ràng chi tiết, đối chiếu kiểm tra từng cái một lần.
Buổi tối, Trình Mặc đưa cô về nhà, Lục Tác Viễn cảm thấy cả người như muốn rời ra từng mảnh.
“Thì ra chuẩn bị hôn lễ là chuyện phiền phức như vậy.” Lúc xuống xe, cô vặn mình, cảm thấy cả người đều mỏi.
Trình Mặc thấy thế, rất thân mật giúp cô đấm lưng: “Lúc chúng ta tổ chức, em cũng gọi Walden và Thư Phàm tới giúp là được.”
“Thì ra anh nhỏ mọn như vậy!” Lục Tác Viễn vặn cổ, cười anh. Nghĩ thầm, cô còn chưa tốt nghiệp, bọn họ kết hôn, có phải là kế hoạch quá sớm rồi không?
“Có qua có lại chứ sao!” Trình Mặc xoa cổ cho cô: “Có thoải mái hơn không?
Lục Tác Viễn không nghĩ thêm, vặn eo uốn éo, lầm bầm: “Lưng em còn mỏi, anh đấm giúp em. . .”
Khi tiếng nhạc hôn lễ bị tiếng chuông cắt đứt, đúng lúc đó, cô và Trình Mặc mặc lễ phục đi qua cổng vòm hoa tươi từ từ đi vào, một giây trước cô còn nhìn thấy khuôn mặt tươi cười anh tuấn của Trình Mặc, một giây sau đã thấy trần nhà mình.
Đây là điển hình việc ngày suy nghĩ, đêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-gian-dep-nhat-deu-cho-em/2167764/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.