Một tiếng ‘ông nội’ rất uất ức, hiệu quả rất nhanh chóng. Mặc dù trong thời kỳ chiến tranh, ông nội Lục có thể nằm cạnh quân địch dao dài pháo đạn, là con người sắt đá, nhưng trước mặt Lục Tác Viễn, cuối cùng vẫn là người ông hiền lành.
“Không phải con bé đã nói là giúp đỡ rồi sao, không nghe nó giải thích hết, thẩm vấn như phạm nhân làm gì chứ!” Ông cụ Lục gõ nhẹ cây gậy, Lục Tác Viễn chợt cảm thấy vững lòng hơn: “Viễn Viễn, ngồi xuống cạnh ông.” Nghe xong câu này, Lục Tác Viễn cảm thấy bản thân can đảm hơn, cười cười ngồi xuống.
“Nói với ông, tại sao con với Trình Mặc lại giúp đỡ?”
Quả nhiên là gừng càng già càng cay, đánh thẳng vào điểm quan trọng luôn.
“Quên chưa nói với con, bọn họ là bác của Trình Mặc.” Ông như nhớ ra điều gì, cười ha ha giải thích với cô.
“Bọn cháu đã gặp nhau.” Trình Cảnh Hán cười nhìn Lục Tác Viễn.
Lục Tác Viễn quay đầu nhìn bọn họ, vẻ mặt không thể phối hợp. Muốn cười mà không cười nổi, không cười thì lại không lễ phép. Rối rắm một lúc, nét mặt của cô chỉ có thể dùng từ rắc rối phức tạp để hình dung.
“Tô Niệm à, có lẽ chuyện này không nghiêm trọng như chúng ta nghĩ. Tôi đã gọi điện cho Trình Mặc nhà tôi, có lẽ một lát nữa nó sẽ đến, tôi thấy có lẽ bọn nhỏ chỉ đi giúp đỡ mà thôi. Nhưng mà Tác Viễn, cách các cháu giúp đỡ. . . đúng là khiến những người lớn như chúng ta hoảng sợ.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-gian-dep-nhat-deu-cho-em/2167762/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.