Gió rất lạnh, trong khuôn viên trường đội quân xe đạp tới tới lui lui, từ con đường chính đạp đi đến các tòa nhà dạy học khác nhau.
“Lâm Tích, mau lên, sắp trễ rồi.” Phía trước cô gái tóc dài mặc áo ấm màu xanh nhạt dài đến gối, đội gió gọi rồi vội ngậm miệng lại, nhưng thế này, vẫn nuốt phải một bụng gió lạnh.
Phía sau cô gái mặc áo phao lông vũ màu đỏ, tăng nhanh tốc độ, chợt vượt qua người trước mặt.
Không bao lâu, hai người dừng xe đạp ở chỗ trống trước mặt tòa nhà dạy học.
Dương Hiểu Nhã nhìn Lâm Tích, ngạc nhiên nói: “Lâm Tích, nhìn không ra cậu yếu đuối, mà thể lực lại tốt đến vậy nha.”
“Cậu lần đầu tiên biết à?” Lâm Tích buồn cười nhìn cô ấy.
Dương Hiểu Nhã bỗng nghĩ đến, cô gật đầu nói: “Tớ nhớ ra rồi, cậu là người sắt vác máy quay suốt ba tiếng đồng hồ.”
Lâm Tích vào bộ phận tuyên truyền của hội học sinh trường, lúc trước cuộc thi tranh luận của trường Đại học Hàng Châu được tổ chức ở Đại học Chiết Giang, Lâm Tích là cán sự năm nhất mới vào, đảm nhận công việc quay phim cho giải đấu lần này.
Nào biết nữ sinh đi cùng cô, lại quên mang theo giá ba chân.
Thế là, Lâm Tích vác máy quay phim, quay suốt ba tiếng đồng hồ.
Sau khi Dương Hiểu Nhã nghe nói, vừa khen cô là nữ người sắt, vừa giúp cô mắng nữ sinh khoa tin tức không có não kia.
Hai người cầm ba lô trong giỏ xe lên, chạy một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-gian-cung-anh-vua-hay-dung-luc/2508382/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.