Chương trước
Chương sau
Editor: Thùy Trang Nguyễn
"Thật sao? Bà ấy thật sự nói như vậy? !" Lục Ái Đồng tuyệt đối không kinh ngạc, Trác Nhã Dung sẽ nói ra như vậy
"Vâng, loại lời này, làm sao em dám tùy ý nói bậy. Bà ấy thật sự nói như vậy!"
Cố Huyên Nhi chỉ một lòng muốn làm cho Trác Nhã Dung đắc tội tổng thống phu nhân. Hoàn toàn không có chú ý tới, ánh mắt các vị phu nhân xung quang nhìn cô ta sớm đã thay đổi.
Nếu như nói ban đầu, thái độ người bên ngoài đối với cô ta chỉ là chướng mắt cùng khinh thường. Bây giờ, nhìn cô ta đã biến thành xem thường cùng đề phòng.
Các vị phu nhân trong long lắc đầu, trách không được Trác Nhã Dung sẽ chướng mắt con gái Cố Gia.
Cố Huyên Nhi này không những không ra gì, còn ngu ngốc không chịu nổi. Người sáng suốt đều nhìn ra được, cô ta đây là đang cố ý trả thù Trác Nhã Dung.
Phụ nữ như vậy, vị phu nhân nào dám để cô ta gả vào cửa nhà mình.
Trước kia, mọi người còn cảm thấy, hành động Trác Nhã Dung “bổng đánh uyên ương” hơi quá mức một chút.
Lúc này ngược lại nhao nhao cho rằng, Lục phu nhân không hổ là xuất thân vọng tộc, con mắt nhìn con dâu so với người bên ngoài càng chuẩn.
Bời vì Cố Huyên Nhi chỉ hai ba câu liền đem Lục gia 'Bán' .
Lúc này, sắc mặt tổng thống phu nhân Lục Ái Đồng, chính là cực kỳ âm trầm, xem xét chính là tức giận.
"Không nghĩ tới, vị Lục phu nhân kia thì ra là người không giảng đạo lý như vậy! Huyên Nhi em đừng sợ, bà ta không cho em gặp Lục tiên sinh, chị thay em nghĩ biện pháp... Em yên tâm, chuyện này chị chắc chắn sẽ quản."
Cố Huyên Nhi nghe được Lục Ái Đồng nói liền mừng rỡ.
Thực sự không nghĩ tới, tổng thống phu nhân thế mà tự hạ thấp địa vị thay cô làm chủ.
"Chị, cám ơn chị.. Em thực sự không có nghĩ đến, vậy mà có thể gặp được gặp được quý nhân như chị! Làm sao bây giờ, em quá cảm động..."
"Huyên Nhi, không cần khách khí với chị. Chị nói rồi, chị đối với em mới quen đã thân, cũng không biết nguyên nhân gì, chính là rất thích em."
"Em yên tâm đi, chuyện này giao cho chị. Sau khi em trở về, chờ chị thông báo. Chị cam đoan sẽ để cho em được như nguyện."
Cố Huyên Nhi quá vui mừng, các vị quý phu nhân tiểu thư khác lại lộ ra vẻ ngờ vực.
Tuy nói Cố Huyên Nhi là người phụ nữ Lục gia thích. Nhưng ai cũng biết, cha của Lục gia 'Chết' sớm, anh cơ hồ là được Lục phu nhân một tay nuôi nấng. Coi như, có tổng thống phu nhân nhúng tay hỗ trợ. Nhưng muốn để Lục gia ngỗ nghịch ý kiến của Lục phu nhân, cưới Cố Huyên Nhi vào cửa, chỉ sợ cũng là chuyện khó khăn.
Mang theo đủ loại nghi vấn, yến hội cứ như vậy kết thúc. Cố Huyên Nhi thì được nhân viên của phủ Tổng Thống tự mình đưa về thành phố A.
Từ đó về sau, cơ hồ mỗi ngày cô ta đều tâm tâm niệm niệm chờ.
Tùy thời đều đang mong đợi, có thể nhận được thông báo từ Phủ Tổng Thống.
Hai tuần lễ sau, một buổi tối nào đó, cô ta cuối cùng cũng nhận được cuộc gọi đã tha thiết từ lâu.
"Huyên Nhi..." Đầu bên kia điện thoại, truyền đến thanh âm mềm mại của Lục Ái Đồng.
"Chị, nghe được thanh âm của chị, em thật cao hứng!"
"A, chị cũng vây. Huyên Nhi, lần trước chuyện nói với em, em còn nhớ rõ không?"
"Nhớ, em nhớ!"
Cố Huyên Nhi liên tục không ngừng gật đầu : " chị, em vẫn luôn chờ điện thoại của chị. Thế nào, có phải chị đã nghĩ được biện pháp hay không?"
Lục Ái Đồng nghe ra trong giọng nói của Cố Huyên Nhi có sự vội vàng, không khỏi nhếch môi : " Đương nhiên. Lần này chị gọi điện thoại tới, cũng là đã nghĩ kỹ."
Cố Huyên Nhi nghe nói như thế, cả trái tim đều nhấc lên.
Cô ta ngừng thở, tỉ mỉ đem những chuyện mà Lục Ái Đồng dặn dò đều ghi tạc trong lòng.
"Chị, em hiểu được, nhưng là như thế này... Có làm Dục Thần bị thương hay không?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.