Sau khi ngủ một giấc, tâm tình của Tưởng Ban Hoa không tồi, chuẩn bị xong sớm mà chờ đợi Lý Tiếu Thảo tới.
Lúc xuống lầu, cô đụng phải Hách Nhân cũng đang muốn đến công ty, vì thế cùng anh ta chào hỏi.
Hách Nhân nhìn qua gầy đi không ít.
"Anh sớm như vậy mà đi làm nha." Tưởng Ban Hoa ở sau lưng anh ta, cô nhớ rõ trước kia cô cùng anh ta đều như vậy, luôn cùng nhau đến công ty.
"Ừ." Hách Nhân gật đầu, sau đó thì rơi vào trầm mặc.
Trước đây anh chính là kẻ hay lảm nhảm, hiện tại đột nhiên không thế nào nói chuyện, Tưởng Ban Hoa cảm thấy mình có chút không tiếp thu được. Nhưng cô lại không biết lúc này nên nói cái gì.
Hách Nhân đi xuống dưới lầu, dừng bước, Tưởng Ban Hoa đang suy tư, thiếu chút nữa đụng phải anh ta
"Sớm."
Cô nghe được tiếng nói của Lý Tiếu Thảo, sau đó cô rõ ràng cảm giác được cả người của Hách Nhân chợt căng cứng lại.
"Sớm."
Trong thanh âm của Hách Nhân không nghe ra được cảm xúc gì, nhưng không biết vì cái gì mà Tưởng Ban Hoa lại cảm thấy đâu đó lộ ra nét khổ sở, thậm chí còn thương tâm muốn chết.
"Tiểu Tưởng."
Cô nghe được tiếng Lý Tiếu Thảo kêu mình, vì thế từ phía sau Hách Nhân phía nhô đầu ra, sau đó cùng Lý Tiếu thảo vẫy tay, nói: "Sớm nha."
Hách Nhân nhìn hai người bọn họ rồi liếc mắt một cái, sau đó đi vòng qua Lý Tiếu Thảo, hướng cổng lớn ra ngoài.
Tưởng Ban Hoa nhìn bóng dáng của Hách Nhân, có chút bất lực.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-gian-cua-co-ay-cham-rai-keo-dai/1061094/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.