"Hách Nhân."
Anh lại kêu tên của anh ta lần nữa.
Đèn đường rọi xuống không còn nhu hòa như mới vừa rồi, mà trở nên chói lọi.
Hách Nhân buông hành lý xuống, anh cảm thấy mình sắp được nghe cậu ấy nói điều không muốn nghe nhất.
"Tôi..."
"Cậu đừng nói nữa! Tớ không nghe!" Hách Nhân bưng kín lỗ tai.
Anh không muốn nghe điều mình không thể tiếp thu.
Nhưng Lý Tiếu Thảo cũng không tính sẽ buông tha cho anh ta, thanh âm của anh nhẹ nhàng, lại mang theo ma lực mà xuyên thấu trái tim Hách Nhân.
Anh ta nghe được anh nói: "Hách Nhân, thật hết cách, tôi thật sự thích Ban Hoa."
"Nếu như không có cô ấy, tôi cũng sẽ thích cô gái khác, chúng ta, chỉ có thể là bạn bè thôi."
Lúc này Hách Nhân sớm đã rơi nước mắt như mưa, anh ta che lỗ tai lại, lắc đầu thật mạnh nói: "Tớ hiểu cậu mà! Không cần nói nữa!"
Trong giọng nói của cậu mang theo tuyệt vọng, giống như ngày tận thế đến rồi.
Lý Tiếu Thảo cảm thấy mình đúng là quá thẳng thừng, nhưng anh đang nói sự thật, không liên quan đến cái khác.
Anh cảm thấy mình vốn không có sai, nhưng anh lại không nỡ làm cho Hách Nhân đau lòng, vì thế anh nói: "Xin lỗi cậu!!"
"Đừng nói nữa! Tớ bảo cậu đừng nói nữa!"
Hách Nhân lớn tiếng mà gào lên, anh ta cầm lấy hành lý của mình, nhanh chóng bước qua Lý Tiếu Thảo, rồi chạy về nhà mình.
Cậu đem mình khóa ở trong phòng, cũng không bật đèn, chỉ có nước mắt tiếp tục chảy xuôi.
Ngày này, tới quá nhanh.
Anh ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-gian-cua-co-ay-cham-rai-keo-dai/1061078/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.