Ra đến ngoài cửa hàng, Tưởng Ban Hoa đem tay rút khỏi cái nắm của Lý Tiếu Thảo.
Lý Tiếu Thảo đứng yên, nhìn về phía cô.
"Cái kia..." Tưởng Ban Hoa không biết nên để tay ở chỗ nào, cô đột nhiên có chút khẩn trương.
"Sao?" Lý Tiếu Thảo vẫn bình tĩnh như thường, ở trong thế giới của anh, không có bốn chữ "hoảng hốt lo sợ."
Tưởng Ban Hoa suy nghĩ một chút, mình khẩn trương làm gì, vốn dĩ hai người bọn họ nắm tay đều chỉ là vì diễn cho người ta xem.
Nghĩ tới đây, sự khẩn trương của cô liền tiêu tan rất nhiều, vì thế cô khách khí nói: "Tôi ăn rất ngon và no rồi, còn anh thì sao?"
Cô dời đề tài đi.
Lý Tiếu Thảo ở trong lòng thở dài, nhưng ngoài mặt vẫn không biến sắc như cũ. Anh gật đầu, sau đó nói: "Ừ, ăn no."
Ai, anh ta thích giết chết mọi đề tài à? Tưởng Ban Hoa hơi nhíu mày, không biết nên nói cái gì.
Lý Tiếu Thảo cong cong khóe miệng, sau đó nói: "Đi thôi, tôi đưa cô về nhà."
Tưởng Ban Hoa từ tốn gật đầu, sau đó đi bên cạnh anh.
Nơi này cách nhà cô rất gần, đi khoảng mười phút là có thể tới rồi.
Lý Tiếu Thảo cũng không nói lời nào, cứ như vậy mà yên tĩnh đi.
"Tôi sắp tới phải đi công tác."
Tưởng Ban Hoa cảm thấy cần phải nói một chút với anh, còn vì sao cô lại muốn nói thế thì chính cô cũng không rõ.
Đi công tác sao? Lý Tiếu Thảo nhấp môi mỏng, sau đó hỏi: "Thông báo tuyển dụng sao?"
"Vâng."
Hồi sáng, hình như anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-gian-cua-co-ay-cham-rai-keo-dai/1061077/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.