"Anh muốn vào trong ngồi không?"
Tưởng Ban Hoa hỏi.
Lý Tiếu Thảo tay cầm chìa khóa xe khẽ run lên, lắc đầu, nói:
"Không được! Tôi còn phải đi."
"Vâng, vậy anh đi đường cẩn thận!"
Lý Tiếu Thảo gật đầu, đem túi xách đưa cho cô, sau đó cùng cô vẫy tay, đi xuống cầu thang.
Mắt Tưởng Ban Hoa nhìn bóng dáng anh rời đi, sau đó mới chậm rãi đóng cửa lại.
Không khí trong nhà tựa hồ còn lưu lại hương vị của bữa sáng, cỗ hương vị tràn đầy trong trái tim của Tưởng Ban Hoa, khiến cô cảm thấy thật ấm áp.
Cô đem túi đặt ở một bên, tâm tình cực tốt, khóe miệng bất tri bất giác nhếch lên mỉm cười.
Cô thu thập bản thân một chút, chuẩn bị đi đến phòng tập thể hình, giải quyết thời gian nhàm chán sau khi tan tầm.
Mà ở một nơi khác, Lý Tiếu Thảo đã sớm liên lạc được với Lục Cẩn Diệp, muốn đem xe trả cho anh ta.
"Lão đại, xe này vốn dĩ chính là của anh."
Lục Cẩn Diệp ở đầu kia của điện thoại trợn trắng mắt, anh ta đang chuẩn bị đi studio chụp ảnh bìa cho tạp chí, khó có lúc nhận được điện thoại của Lý Tiếu Thảo, ban đầu cậu còn rất vui vẻ, kết quả là vì cái xe nên lão đại mới tìm tới mình.
"Ừ."
Lý Tiếu Thảo lên tiếng, sau đó nói:
"Cậu giúp tôi đem xe về cất ở nhà cũ."
"Tự anh lái nó về đi."
Lục Cẩn Diệp có khí phách nói.
Lý Tiếu Thảo từ trong xe bước ra, thanh âm không gợn chút sóng thay đổi nào:
"Để ở gara của cậu, tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-gian-cua-co-ay-cham-rai-keo-dai/1061073/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.