Đôi khi đi làm lại rất nhàm chán, đặc biệt là phải làm lặp đi lặp lại công việc mà mình đã làm trước đó.
Tưởng Ban Hoa cảm thấy công việc hiện tại của mình đặc biệt nhàm chán. Cho nên chẳng qua bao lâu đã ngáp ngắn ngáp dài.
Cô chống cằm nhìn số liệu trên màn hình, mà nghĩ hiện tại có một chiếc giường thì cô sẽ nằm lên đó ngủ đến quên trời đất luôn.
Cô mới nghĩ đến điểm này thì Quý Vi đã nhìn thấu.
"Ngày hôm qua, sau khi tớ cùng Lý Tiếu Thảo đi về, Hách Nhân có nói gì với cậu không?"
"Là nói cái gì?"
"Cậu không cảm thấy cha mẹ anh ta thật ra có chút lo lắng cho anh ta về cái kia hay sao?"
Tưởng Ban Hoa nhớ lại một chút đề tài thảo luận trên bàn cơm vào tối qua, nhớ cuối cùng mẹ Hách nói một số lời làm cô thấy có chút vấn đề.
Thế là cô hỏi: "Cậu nói về những gì mà dì ấy nói ấy hả?"
"Ừ."
"Chắc là cậu nghĩ quá nhiều thôi mà." Tưởng Ban Hoa lại ngáp một cái, Quý Vi như là bị lây bệnh từ cô cũng ngáp theo một cái.
"Chút nữa tớ muốn ngủ một lát, không muốn đi ăn cơm trưa." Tưởng Ban Hoa liếc nhìn cốc cà phê đã cạn, vừa định đứng dậy đi vào phòng trà nước, lại thấy Lý Tiếu Thảo ôm một chồng tư liệu đi tới.
"Một kỹ sư như anh mà cũng làm mấy việc nhỏ nhặt này à." Quý Vi trêu chọc.
Tiểu Quất ở phía sau lưng Lý Tiếu Thảo bước ra, đẩy đẩy gọng kính nói: "Là em kêu anh Thảo hỗ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-gian-cua-co-ay-cham-rai-keo-dai/1061062/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.