Tưởng Ban Hoa cảm thấy có chút đau đầu, loại việc lừa gạt người ta thế này thì một người quang minh lỗi lạc như cô sao có thể làm được chứ? Huống hồ còn là lừa gạt người lớn.
Quang minh lỗi lạc: Minh bạch rõ ràng, ngời ngời trong sáng.
Cô ra ngoài, gõ cửa nhà Hách Nhân, nhưng không có ai đáp lại. Cô áp sát vào cửa phòng lắng nghe bên trong phòng, bên trong giống như truyền đến tiếng kêu đánh giết.
Anh ta lại đang chơi game à? Tưởng Ban Hoa nhìn lại thời gian, vừa về không bao lâu đã bắt đầu chơi game rồi à?
"Hách Nhân, mở cửa!" Cô gõ gõ cửa, tay gõ vào cửa có chút đau, nhưng người bên trong vẫn như cũ không chịu mở cửa.
Tưởng Ban Hoa tựa mình vào cửa, cau lại mày đẹp. Có lẽ ngày thường cô cho người ta cảm giác quá dễ gần cho nên Hách Nhân mới ảo tưởng rằng cô sẽ giúp đỡ miễn là anh ta đề cập tới.
"Tôi sẽ không giúp anh đâu." Cô nói xong liền xoay người mở cửa nhà mình.
Hách Nhân lúc này mới ló đầu ra khỏi cửa, thật ra anh ta vẫn luôn đứng sau cánh cửa.
"Hoa Hoa tốt, cô giúp tôi đi mà." Giọng điệu khi nói của anh ta làm người ta ngứa ngáy vô cùng, da gà cũng nổi lên.
Một thằng con trai thế mà so với con gái còn ỏn ẻn hơn ba phần.
Tưởng Ban Hoa dừng động tác mở cửa, cô xoay người lại nói: "Lừa cha mẹ anh như thế có thích hợp không?"
Hách Nhân đi từ trong nhà ra, thở dài: "Tất cả những gì tôi nghĩ ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-gian-cua-co-ay-cham-rai-keo-dai/1061055/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.