Tưởng Ban Hoa nằm ở trên giường, hiện tại cô chẳng muốn ngồi dậy tí nào. Vì tối qua trở về muộn, thế nên bây giờ ngay cả ý muốn mở mắt cô cũng không có. Chẳng qua, đồng hồ sinh học lại nhắc nhở Ban Hoa, cô đã tỉnh rồi.
"Cốc cốc cốc."
Bên ngoài không ngừng truyền đến tiếng đập cửa. Tưởng Ban Hoa trở mình, thở dài mấy cái. Cô đứng dậy, vuốt chỗ tóc rối rồi nhanh chóng ra mở cửa.
Đứng ở bên ngoài là Hách Nhân. Anh ta dù bận rộn vẫn ung dung, nếu so sánh với Tưởng Ban Hoa, thật sự có thể dùng từ "Bù xù rối tùng phèo." Hách Nhân khoanh tay trước ngực, bảo: "Cuộc sống của cô đúng là thay đổi nhiều đấy."
Trong lời nói của anh ta còn mang theo chút âm dương quái khí*.
Tưởng Ban Hoa xoa xoa đôi mắt nhập nhèm vì buồn ngủ của mình. Vừa thấy trước mặt là Hách Nhân, trong lòng cô bay qua ngàn vạn con Thảo Nê Mã. Vừa định đem cửa đóng lại, Hách Nhân đã lập tức dùng tay chặn cửa.
"Không chào đón tôi như vậy?" Hách Nhân nhướng mày, không mời mà tự tiến vào phòng.
Tưởng Ban Hoa gãi gãi đầu tóc lộn xộn của mình. Vốn dĩ lúc rời giường cô đã hơi tức giận, hiện tại nhìn đến Hách Nhân, tâm trạng càng thêm không tốt.
Cô nhíu mày, hỏi: "Giờ là cuối tuần, cái ông cụ anh không ngủ, tới chỗ của tôi làm gì?"
"Đến xem cuộc sống của hàng xóm, sau đó lại so sánh với cuộc sống của tôi." Hách Nhân vừa nói vừa nhìn bốn phía chung quanh. Mặc dù không gian không lớn, thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-gian-cua-co-ay-cham-rai-keo-dai/1061054/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.