Cuối cùng Tưởng Ban Hoa vẫn đi giày đế bằng, cô đứng song song với Quý Vi trước cửa thang máy chờ thang máy đi xuống. Từ xa nhìn lại, quả thật so với Quý Vi, người cao như cái cột trời thì cô thấp hơn rất nhiều, nhưng sau khi đến gần sẽ phát hiện, giày đế bằng của Ban Hoa lại có mùi vị tươi mát thoát tục.
Tầng văn phòng của các cô có chút thấp, chờ mãi chờ mãi chờ tới khi trong thang máy kín người.
Tưởng Ban Hoa đứng một góc nghịch di động cũng không mất kiên nhẫn, nhưng Quý Vi ở bên cạnh đã sắp đến ranh giới bùng nổ rồi.
Cô ấy nhăn mày đẹp, nhìn đèn chỉ thị thang máy, sau đó nói: "Chờ nốt tốp này, không được nữa thì chúng ta đi thang bộ."
Ban Hoa nhìn thang máy sắp tới nơi, cất di động của mình, sau đó chờ mong cửa thang máy mở ra cùng Quý Vi. Bởi vì cô thật sự không muốn đi thang bộ đen ngòm đó lắm.
Cuối cùng thang máy cũng tới lầu sáu trong sự chờ mong của các cô, khi cửa mở ra, cũng là lần đầu tiên Tiếu Thảo nhìn thấy dáng vẻ nhón chân, ánh mắt mong chờ kích động của Ban Hoa.
Người trong thang máy không nhiều giống vừa nãy, Ban Hoa và Quý Vi vừa lúc đứng trước anh và Hách Nhân.
Tiếu Thảo cúi nhìn Ban Hoa đứng trước mình chỉ cao tới ngực mình, khóe miệng anh cố ý lại như vô tình gợi lên nụ cười.
Trong số các nữ sinh cô không tính là lùn, nhưng ở trước mặt anh lại có vóc dáng nhỏ xinh. Chỉ cần anh hơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-gian-cua-co-ay-cham-rai-keo-dai/1061046/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.