“…Không cần khóc, tôi đều nhẫn được cả
Những năm tháng đầy ủy khuất này …”
Tạ Giang vừa nhìn thấy đứa trẻ chớp mắt nộ khí đã nổi lên qua đầu “Mau buông em ấy ra!”
Là loại thái độ gì đây? Hành động như vậy cũng là người lớn sao? Từ Hi thấy hắn mắng Harry như vậy cũng giật mình, quan sát gương mặt nhóc con đã nhăn lại cực kỳ căng thẳng, biểu tình giống như sắp khóc, y vội ngồi xuống dỗ dành “Ô ô Không sao không sao! Có Hi ca ở đây rồi! Ngoan nào!”
Điều này càng làm Tạ Giang tức giận hơn, hắn nắm chặt tay y kéo đi, mặc kệ đứa trẻ đáng thương toàn thân cứng đơ, mặt ngây ra nhìn ngốc không chịu nổi.
“Buông ra! Anh kéo tôi đi đâu?”
Tạ Giang không nói, trực tiếp hôn xuống, cái hôn kéo dài gần mất phút mặc kệ cho y có vùng vẫy thế nào, kết quả vẫn là bị hắn giữ chặt trong lòng.
Tới lúc Tạ Giang buông tha cho đôi môi của y, Từ Hi bất ngờ giáng lên mặt hắn một cái tát.
Cả hai đồng thời nhìn thẳng vào mắt nhau, hắn bất ngờ vì y dám động tay đánh hắn, y hoảng sợ chính mình vì dám xuống tay với hắn.
Viền mắt đã ửng hồng lấp lánh vài giọt lệ ẩn nhẫn bên trong chực chờ chảy xuống, y kiềm nén run rẩy trong lòng “Đều tại anh cả!”
“Tôi thế nào?”
“Anh khi nào mới chịu buông tha tôi?”
“Tôi đã nói rồi, hiện tại tôi thực sự quan tâm em, em không hiểu sao!”
Từ Hi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-gian-cua-chung-ta/2264029/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.