“…Có lẽ chúng ta phải chia xa
Mà không có sự hối tiếc nào
Những hồi ức đẹp đẽ khi ta ở bên nhau ấy
Cứ vậy vụt khỏi tầm tay…”
Trên sàn nhà một mớ hỗn độn, Từ Hi khổ sở bị Tạ Giang đặt dưới thân, kháng cự đã trở nên vô hiệu.
Bất chợt bên ngoài cánh cửa đang khép hờ vang lên tiếng động, rồi thanh âm của người nào đó “Từ Hi! Tôi ban nãy có để quên cái…”
Tạ Giang cũng dừng lại động tác, nhìn ra cửa.
Y ngây ngốc nhìn ra phía cửa, nước mắt chỉ im lặng mà rơi xuống ướt hết cả bờ má gầy gò.
Thomas thảng thốt đứng yên mấy giây mới giật mình hiểu gia, sau đó liên tục xin lỗi rồi đóng cửa bỏ đi, trước khi đi còn nói “Ngày mai tôi sẽ quay lại lấy sau! Xin lỗi, cáo từ!”
Từ Hi bắt đầu có phản ứng, vội vùng vẫy, lớn tiếng gọi “Thomas! Đừng…đi! Cứu tôi…”
Trong nháy mắt, trong đôi mắt của Tạ Giang phát ra một loại hàn khí đáng sợ, hắn quỷ dị nở nụ cười, dùng đôi bàn tay hữu lực bóp chặt lấy cổ y.
Y hiện tại mới nhận ra hành động của mình là ngu ngốc, về phía Tạ Giang vẫn duy trì tiếp tục động tác xâm phạm của mình, thân dưới luật động nhanh hơn nữa, nhưng trong giọng nói của hắn dường như hoàn toàn thản nhiên “Hắn đi rồi! Không ai tới giúp em đâu! Chỉ có tôi thôi!”
Y bị bóp cổ tới khó thở, bên dưới gậu huyệt đau đớn. Từ Hi cắn môi không phát ra tiếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-gian-cua-chung-ta/2264027/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.