- Không phải Lâm Gia Ca nói bệnh của ông nội đột nhiên trở nặng sao? Bây giờ đã khỏe hơn chút nào chưa?
Tài xế bị Thời Dao hỏi như vậy, khó khăn lắm mới ngập ngừng nói:
- Chắc là... chắc là cũng đã khỏe hơn rồi.
Chắc? Kiểu trả lời gì vậy?
Thời Dao nhíu mày:
- Không phải má Tôn gọi điện thoại cho anh sao? Má không có nói trong điện thoại à?
Thời Dao vừa nói vừa lấy điện thoại trong túi ra:
- Vậy để tôi gọi điện thoại lại cho Má Tôn.
- Không được! - Tài xế giật mình, đột nhiên đạp thắng xe, quay lại nhìn Thời Dao.
Thời Dao thấy tài xế như muốn giật điện thoại của mình lại, càng nhíu mày nghi ngờ.
Tài xế nhìn thấy biểu hiện của Thời Dao, mới nhận ra rằng hình như mình đã phản ứng hơi quá, lúc này mới vội vàng cười nhếch miệng nói:
- Không phải, Thời tiểu thư, ý của tôi là bây giờ cô đừng gọi điện thoại cho má Tôn, má Tôn đang ở trong bệnh viện với lão gia, mà lão gia chỉ vừa mới ngủ yên, nếu cô đột nhiên gọi điện thoại, máy của má Tôn reo lên sẽ ồn ào, khiến lão gia lại giật mình thức giấc, cô nghĩ xem, ông đã rất mệt mỏi, vừa mới ngủ yên lại bị đánh thức, sẽ rất phiền phức. Hơn nữa, má Tôn đã nói lão gia không sao rồi, nếu như có chuyện gì, bà còn có tâm trí gọi điện thoại báo cho chúng ta biết sao, cho nên... cô không cần phải gọi điện thoại lại nữa.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-gian-ben-em-deu-tuyet-voi/2869613/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.