- Cảm ơn anh!
Hàn Cảnh mỉm cười:
- Thời Dao, đối với anh, em không cần phải khách sáo như vậy đâu.
- - -
Hứ, tất nhiên là phải khách khí với cậu rồi!
Lâm Gia Ca nhổ nước bọt một tiếng, sau đó liền giơ tay tính tiền.
Anh ta đi đến trước quầy thu ngân chuẩn bị quẹt thẻ, chợt nhớ ra chuyện gì, lại mở miệng nói:
- Hóa đơn của bàn 46, cũng tính cho tôi đi!
Nhân viên phục vụ ngẩn người, cho rằng mình nghe nhầm:
- Tiên sinh, ý của ngài là, ngài sẽ trả tiền cho cả hai bàn 45 và 46 sao?
Lâm Gia Ca gật đầu, lười đến nỗi không nói thêm tiếng nào.
- Được, tiên sinh, ngài chờ một chút.
Nhân viên phục vụ nói xong, lại bắt đầu tính tiền bàn của Thời Dao và Hàn Cảnh.
Sau khi báo giá cho Lâm Gia Ca xong, khi anh nhập password, nhân viên thu ngân thấy anh đẹp trai như vậy, liền nhiều chuyện hỏi:
- Tiên sinh, tại sao anh lại phải trả tiền cho bàn 46?
Nhân viên này nhìn đến bàn 46, thấy có một nam một nữ, cho nên dù Lâm Gia Ca không nói gì nhưng cô ta vẫn tiếp tục hỏi:
- Tiên sinh, ngài và vị tiên sinh đó... đang cùng theo đuổi cô gái kia sao?
Mắt cô bị mù rồi hay sa a? tôi và anh có gì giống nhau mà "cùng"?
Anh cái gì cũng có, tên kia có cái gì?
Lâm Gia Ca vẫn không lên tiếng, nhưng sức đè lên giấy ký tên của anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-gian-ben-em-deu-tuyet-voi/2869612/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.