Như thường lệ cậu thức dậy; vệ sinh có nhân; chuẩn bị bữa sáng cho mẹ rồi bắt đầu đi tới công ty làm việc.
Vừa đến công ty; như mọi khi câu lén nhìn trộm thấy không có Đông Hải cậu vội vàng đi vào đặt thức ăn trên bàn làm việc của anh:" Chúc anh ngon miệng" viết lời nhắn xong cậu lặng lẽ rời đi đến chỗ làm việc.
" Hưng Hưng; em đến rồi à" chị Thanh chào hỏi cậu.
" Dạ thưa chị" cậu đáp; chị Thanh Thanh là người luôn yêu quý và giúp đỡ cậu; vừa tốt bụng và còn dịu dàng nữa nên cậu rất quý chị ấy.
sau hơn 2 tiếng làm việc hắn trở về văn phòng của mình. Đông Hải mệt mỏi nằm tựa đầu trên ghế thở dài. Bỗng bụng anh reo lên; quả thực là sáng giờ công việc bận rộn nhiều quá nên anh vẫn chưa ăn dì định bụng sẽ gọi đồ ăn nhưng đột nhiên nhìn thấy trên bàn là những món ăn như thường cậu hay nấu. Định bụng là sẽ đem bỏ nhưng vì cái đói đang xâm chiếm và mùi hương của đồ ăn hấp dẫn nên không kiềm lòng dược ăn đả gắp một miếng lên ăn thử; thì bất ngờ đồ ăn rất ngon và vừa miệng của anh. Bằng một thế lực nào đó anh đã ăn sạch chỗ thức ăn đó.
" Hừ, xem ra cậu t nấu ăn cũng không tệ." anh thầm nghĩ trong lòng
Câu đem tài liệu qua văn phòng kế toán, đi ngang qua phòng ăn cậu bỗng bất ngờ vì hôm nay không thấy đồ ăn cậu nằm ở sọt rác nữa, trong lòng thầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-em-bo-cuoc-roi/2857085/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.