Từ hôm Bạch Hưng đi tới giờ cũng đợi 3 ngày Đông Hải hắn cứ luôn bỏ bữa chẳng ăn được thứ gì chỉ uống mấy cái dinh dưỡng để cầm bụng không phải hắn không ăn được mà thật ra là hắn đã quen ăn những món cậu nấu. Đông Hải không hiểu sao dạo này hắn rất hay bực tức và trút giận lại nhân viên của mình, hắn không tài nào hiểu được bản thân của mình. Sáng thì khó chịu tức giận vô cớ, về đêm thì lại cảm thấy cô đơn buồn tuổi và trống vắng một cách lạ thường. Hình bóng một cậu thiếu niên đứng đó chờ hắn, nhìn hắn, quan tâm hắn cứ thế mà hiện ra nhưng rồi nhanh chóng vụt tắt đi nó cứ hiện hữu xung quanh hắn không tài nào có thể thoát khỏi nó được. Đông Hải mãi mê suy nghĩ thì đôi mắt dừng lại ngay trước căn phòng nhỏ trong góc tối, đó là căn phòng mà Bạch Hưng hay lui tới, hắn cũng chưa bao giờ bước vào căn phòng đó, Đông Hải từ từ tiến về căn phòng mở cửa nhưng cửa đã bị khóa hắn tức giận đạp mốt cước vào thì khóa đã bị gãy hắn hài lòng mở cửa đi vào.
Bước vào căn phòng đó điều hắn bất ngờ là xung quang dán đầy những tấm ảnh của hắn những tấm hình còn rất mới, điều đó cho thấy Bạch Hưng rất coi trọng chúng, hắn nhìn xung quanh thì thấy một lọ thủy tinh chứa đầy những con sếu bằng giấy hắn đi tới cầm chúng lên bên trên thân lọ có dán mẫu giấy " Nếu như gấp một ngàn con thì sẽ có được một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-em-bo-cuoc-roi/2857042/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.