“Jae Jae, làm sao bây giờ? Có báo cho Yuchun không?”
“Suỵt! Đi ra ngoài nói!” Kim Jaejoong chỉ vào vật nhỏ đang ngủ trên giường sau khi đã khóc rất nhiều, đẩy Jung Yunho ra phòng khách.
Vừa ra khỏi phòng, Kim Jaejoong liền nói “Anh điên à? Lúc này mà báo cho Park Yuchun thì bao nhiêu oan ức vật nhỏ nhà em phải chịu cứ thế mà trả không lại cho tên đó à? Em đã dặn ba mẹ không nói cho cậu ta biết rồi, mặc cho cậu ta phát điên thì thôi.”
“Vậy… có quá tàn nhẫn không?” Jung Yunho nghe Kim Jaejoong nói thế, cũng thấy tội cho Park Yuchun, hắn có làm sai gì đâu, chỉ là vật nhỏ hiểu lầm thôi mà, giải thích rõ ràng là ổn, chắc là Kim Jaejoong muốn trả thù hắn thôi.
“Tàn nhẫn? Vẫn còn lời chán đấy. Hồi cậu ta bán đứng em thì sao, em có thể bị mấy người hại thảm thế à?” Nói đến chuyện này, Kim Jaejoong vẫn cảm thấy tức.
“Bảo bối! Em thù dai quá đó! Bây giờ em trả thù Park Yuchun, có phải ngày nào đó cũng trả thù anh không?” Cảm thấy đuối lý, Jung Yunho cũng không dám lớn tiếng phản bác lại vấn đề này.
“Chuyện đó khác. Bây giờ anh là chồng em. Chúng ta còn bên nhau cả đời, sao em phải trả thù anh? Bắt nạt anh em sẽ đau lòng đấy. Jung tinh gấu, anh chỉ cần phối hợp với em là được rồi.” (Jung tinh gấu gọi tắt của: con gấu bị tinh trùng lên não)
“Vợ à, anh yêu em. Em nói thế nào anh sẽ làm thế ấy. Anh đều nghe lời em.” Park Yuchun, tự cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-dai-vo-dep/1496558/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.