Park Yuchun nhấn đến số vật nhỏ nhà hắn. Tiếng chuông vang lên. 
“Alo~” Giọng nói thì thầm của vật nhỏ vang lên. 
“Cục cưng, em đoán xem anh là anh. Đoán đúng sẽ có thưởng!” Bỏ đi vẻ nghiêm túc lúc nãy, viện trưởng Park lại tỏ ra ta đây ngây thơ, giọng điệu hoàn toàn là dỗ dành con nít. 
“A, chờ một chút~” 
Park Yuchun nghe thấy vậy, cũng cầm máy chờ vật nhỏ. 
“Được rồi~ có thể nói!” 
“Bảo bối, nãy có chuyện gì à?” 
“A, vừa nãy ở căn tin ăn cơm, tụi Hyuk Jae đều bên cạnh, không nói chuyện được, nên Su Su phải chạy ra ngoài.” 
“Gì? Em chưa ăn cơm à? Mau quay lại ăn đi, anh cúp máy trước, em ăn xong, anh sẽ gọi lại cho em.” Nghe vật nhỏ vì nghe điện thoại của mình mà không ăn cơm, trong lòng Park Yuchun cảm thấy ấm áp vô cùng, nhưng lại đau lòng, sao có thể không ăn cơm được. Gầy đi một vòng thì làm sao? 
“Ha ha, không sao ạ. Cháu bảo Hyuk Jae mua về lớp cho cháu, không sao mà. Đúng rồi, vừa nãy, chú bảo cháu đoán cái gì?” Vật nhỏ nhớ tới lời lúc nãy của hắn, liền hỏi. 
“À, anh bảo em đoán anh là ai, đoán đúng sẽ có thưởng!” Park Yuchun cười ha ha, nhắc lại. 
“Nói cho cháu biết trước thưởng cái gì đi đã. Nếu không người ta không đoán đâu.” 
“Thưởng cho em một nụ hôn ngọt ngào, nồng nhiệt.” Park Yuchun cười đến không thấy mắt. 
“Dạ? Vậy cháu không đoán đâu.” Vật nhỏ thấy có hại cho mình, liền lắc đầu từ chối. 
“Không được! Nhất định phải đoán! Nếu không ông xã sẽ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-dai-vo-dep/1496557/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.