Chương trước
Chương sau
Lưu Uy như dại ra, một hồi lâu sau mới mở miệng: “Cậu lặp lại lần nữa?”
Thanh niên nghe vậy thì trả lời lại: “Tôi muốn kiến nghị là chúng ta có nên thêm chức năng vòng bạn bè trong app không?”
Lưu Uy mặt lạnh lùng: “Chức năng vòng bạn bè có trong Wechat rồi, chúng ta làm vậy thì tốn thời gian lắm.”
“Sao có thể giống nhau chứ?” Thanh niên không ủng hộ, “Wechat là kết bạn khi còn sống, chết rồi sẽ không liên lạc lại nữa. Ý của tôi là hy vọng La Phong có thể giúp chúng tôi chết rồi mà vẫn có thể đoàn tụ.”
Lưu Uy: “…” Người này nghiêm túc với chức năng của ứng dụng này tới vậy à?
Còn nhập vai là đã chết rồi nữa?
Chết rồi còn đoàn tụ… Lưu Uy không nhịn được mà khinh bỉ: “Sao cậu không đề nghị luôn là lập diễn đàn cõi âm giúp người chết giải quyết các vấn đề nan giải luôn đi?”
Thanh niên đập tay một cái: “Ý kiến hay, đúng là nhân viên chuyên nghiệp có khác!”
Lưu Uy: “…” Rõ ràng là cậu đang dùng giọng điệu giễu cợt mà!
Nhưng nhìn thấy mặt thanh niên nghiêm túc lại khiến cậu xấu hổ không muốn trào phúng nữa, chỉ là càng hiếu kỳ hơn về cách thức vận hành của ứng dụng này, nhịn không được mà hỏi: “Có thể cho tôi mượn điện thoại của cậu xem một chút không?”
“Đương nhiên là được rồi, đây là do các anh phát triển mà.” Thanh niên nhiệt tình đưa di động tới.
Lưu Uy còn tưởng là do ứng dụng bị lỗi nên mình mới không thể mở ra nhưng nhìn phiên bản trên điện thoại thanh niên kia rõ ràng thao tác rất mượt.
Đầu tiên cậu mở ra [thông tin của quỷ] cho thấy thông tin mà thanh niên đăng ký.
Họ tên: Chung Tạp
Giới tính: Nam
CMND: *****************X
Thời gian tử vong: Ngày X tháng X năm 2018
Nguyên nhân tử vong: Tai nạn xe hơi trên núi
Địa chỉ nơi ở khi còn sống: Số 99 Đại lộ Giếng Cổ, khu Giếng Cổ, thành phố Phù Thành
Nghĩa địa: nghĩa địa công cộng phía Tây Phù Thành
Lưu Uy: “…”
Tuy lúc phát triển đã biết nội dung của ứng dụng nhưng nhìn thấy có người nghiêm túc điền những thông tin này khiến tâm tình cậu tương đối vi diệu, đặc biệt là đối phương còn viết chính xác thời gian cùng nguyên nhân tử vong, rốt cuộc là nghĩ gì mới viết được mấy thứ này?
Cho dù có chơi game mô phỏng đi nữa nhưng chẳng lẽ không cảm thấy điều này rất xui rủi sao?
Khóe miệng Lưu Uy giật giật, nghiêng đầu nghiêm túc hỏi Chung Tạp: “Chẳng lẽ khu nghĩa địa công cộng phía Tây Phù Thành là nơi mai táng lý tưởng của cậu à?”
Dựa theo lý giải của cậu thì chắc là người thanh niên này có sở thích kỳ lạ nên đã sớm chọn khu nghĩa trang ưa thích trong lòng rồi.
Chung Tạp tỏ vẻ phiền muộn: “Làm gì có chứ. Đây là nơi mà gia đình tôi chọn, còn nghĩa địa lý tưởng của tôi đương nhiên là nghĩa trang tư nhân Minh Châu rồi nhưng chỗ đó mắc quá, nhà tôi không trả nổi.”
Lưu Uy: “…” Cậu chọn nghĩa trang mô phỏng thôi mà cũng cần cảm giác chân thực thế à? Còn bàn với người nhà?
Chung Tạp nóng lòng hỏi: “Tôi nói này, cái tên ‘nghĩa địa’ nghe bình thường quá. Có thể đổi thành ‘lăng tẩm’ không?
Lưu Uy suýt nữa phun: “…Gì vậy trời, có phải cậu còn người thừa kế ngôi vị hoàng đế đúng không?”
Chung Tạp cười haha: “Đây chẳng phải là khi còn sống không được hưởng phú quý thì chết rồi có thể ảo tưởng một chút sao.”
Lưu Uy: “…”
“Còn nữa còn nữa….” Chung tạp vẫn chưa dừng lại, “Tôi cảm thấy mục thông tin của quỷ có thêm mục ‘lời khắc trên bia mộ’ giống với thông tin của quỷ ấy. Anh không biết khi tôi còn sống đã nghĩ xong nên khắc trên bia thế nào nhưng không ngờ tôi lại chết sớm, không kịp nói cho người nhà khắc trên bia câu ‘Tôi muốn ở trong nghĩa trang tư nhân Minh Châu hơn’. Anh cảm thấy thế nào?”
Lưu Uy làm bộ không nghe, bình tĩnh xem chức năng thứ hai [giá trị thiện ác]
Mục giá trị thiện ác khá đơn giản, chỉ có hai hàng chữ:
Giá trị thiện ác: Không được mở để kiểm tra
Những sự kiện lớn trong đời: [kiểm tra cụ thể]
Chung Tạp tò mò: “Sao thông tin giá trị thiện ác lại không cho mở nhỉ?”

Chức năng này là tự mình Dụ Tranh Độ phát triển, ngay cả Triệu Nhược Lạp cũng không được nhúng tay nên tuy nhìn nó đơn giản thế thôi chứ Lưu Uy biết trong đó đều là các phép tính hết sức phức tạp, hơn nữa còn có thông tin bị mã hóa mà cậu lại không hiểu rõ lắm nên chỉ nói qua loa: “Cái này là do CTO của chúng tôi viết nên tôi không biết.”
Nói xong, cậu mở ra chức năng cuối cùng: [tự mình đầu thai]
Chức năng này cũng là thứ khiến cậu tò mò nhất. Là thành viên của đoàn đội phát triển nên cậu đương nhiên biết thành phẩm của ứng dụng này nhưng đối với định vị cùng người sử dụng thì công ty chưa từng nói chi tiết qua. Chỉ cần nhìn thái độ của sếp tổng và hai boss kỹ thuật là biết rất có thể ứng dụng này chỉ nhắm tới quần thể đặc biệt chứ không phải là công khai, càng sẽ không có mặt trên appstore trực tuyến.
Bộ phận phát triển bọn họ từng thảo luận ngầm, cuối cùng suy đoán được nhiều người tán đồng nhất chính là có thể là vì bản thân sản phẩm công ty chính là mấy thứ như sản phẩm sức khỏe hay trừ tà nên mới nhắm tới quần thể mê tín, do đó phát triển ứng dụng này có lẽ là để hấp dẫn bộ phận người sử dụng này khiến mọi người có thể mô phỏng cảm giác luân hồi đầu thai, mục đích cuối cùng là quảng cáo lồng bên trong, tiến hành mở rộng các loại hình sản phẩm.
Mà cho dù như vậy mọi người vẫn nhất trí cho rằng chức năng của app này thật sự quá ‘ngu ngok’.
Dưới sự hiếu kỳ mãnh liệt của Lưu Uy, chức năng [tự mình đầu thai] hiện lên:
Thời gian đầu thai: Ngày 13 tháng 6 năm 2019
Địa điểm đầu thai: Giếng cổ, khu Giếng Cổ, thành phố Phù Thành
Điện thoại liên lạc địa điểm đầu thai: 404-********
Đạo luân hồi: Nhân đạo
Thông tin đạo luân hồi: Gia đình bình thường bậc trung
Đầu thai bằng một cú nhấp chuột: [Đồng ý]
Trợ giúp đầu thai: ① Dịch vụ đếm ngược nhắc nhở đầu thai ② Dịch vụ lập kế hoạch lộ trình đầu thai ③ Trợ giúp khẩn cấp
Nhấn và giữ tiêu đề còn hiện lên trang giải thích:
Giải thích:Sau khi đồng ý đi đầu thai, tổng bộ La Phong tự động định vị vị trí người sử dụng để đảm bảo cho người sử dụng;Nếu chưa lựa chọn [Đồng ý], mời người sử dụng tự sắp xếp kế hoạch đầu thai để khỏi lỡ thời gian. Người sử dụng trốn tránh đầu thai sẽ bị xử phạt nghiêm khắc, đừng ôm tâm lý may mắn;Nếu như găp phải tình huống bất ngờ như ác quỷ cản trở đầu thai, xin nhấn nút lệnh [Trợ giúp khẩn cấp] hoặc gọi điện tới địa điểm đầu thai xin giúp đỡ.Công ty trách nhiệm hữu hạn quản lý nhân sinh La Phong luôn hết mình phục vụ quý khách.
Lưu Uy: “…”
Lúc bọn họ phát triển đã cảm thấy ứng dụng này rất ngu ngốc rồi, chờ tới khi người sử dụng dùng thật, loại cảm giác ngu ngốc đàng hoàng nghiêm túc kia như hóa thật vả bôm bốp vào mặt khiến cậu bỗng sinh ra cảm giác luống cuống không biết nên đối mặt với người sử dụng như thế nào.
Nhưng rõ ràng năng lực thích ứng của người sử dụng mạnh hơn cậu nhiều. Chung Tạp chỉ chỉ vào màn hình, hết sức chăm chú mà thảo luận cùng Lưu Uy: “Tôi cảm thấy thông tin đạo luân hồi này có thể càng nhân tính hóa hơn… À nhầm, quỷ tính hóa hơn một chút, chúng ta đều biết đạo đầu thai với giá trị thiện ác có liên quan với nhau mà. Vậy có thể cung cấp dữ liệu tham khảo cho chúng tôi để chúng tôi biết nên đối chiếu với dữ liệu nào để cho ra kết quả đầu thai, như vậy trong lòng sẽ càng nắm chắc hơn.”
“Còn có thông số giá trị thiện ác này tính thế nào? Ví dụ như làm chuyện gì có thể tích lũy giá trị thiện, làm chuyện gì sẽ sinh ra giá trị ác. Điều này cũng có thể giúp chúng tôi có mục tiêu làm việc tốt…”
Lưu Uy với vẻ mặt tan vỡ nhìn Chung Tạp nói những điều ngu muội về chiếc ứng dụng ngu ngốc nhưng hình như lại càng thích hợp với bản thân ứng dụng. Trong lúc nhất thời, cậu thậm chí không nhận rõ là rốt cuộc bản thân không bình thường hay đối phương không bình thường.
Hiếm thấy chính là vào giờ khắc này Lưu Uy lại có thể bảo trì logic của một trạch nam kỹ thuật ưu tú, có thể thảo luận cùng dòng suy nghĩ với Chung Tạp: “Tôi hiểu rõ ý của cậu, có phải là cậu hy vọng chúng tôi đem giá trị thiện ác thành nhiệm vụ giống như chơi game phải không, nhiệm vụ khác nhau sẽ tạo ra giá trị thiện và giá trị ác khác nhau. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ có thể tích lũy điểm số tương ứng, số liệu cấp bậc khác nhau sẽ ứng với kết quả đầu thai khác nhau… Như vậy các cậu có thể căn cứ vào kết quả đầu thai mong muốn mà có mục tiêu nhận nhiệm vụ?”
“Đúng là như vậy!” Chung Tạp dựng thẳng ngón cái, “Không hổ là nhân viên La Phong, quá xuất sắc!”
Lưu Uy mặt không thay đổi nói: “Tôi sẽ đem đề nghị của cậu phản hồi lại với boss của chúng tôi.”
Chung Tạp gật đầu, không quên nhắc nhở: “Còn chức năng diễn đàn với vòng bạn bè nữa…”
Lưu Uy: “…Nhớ rồi nhớ rồi.”
Chẳng trách Chung Tạp này phải đặc biệt đi suốt đêm tới công ty để gặp mặt nói chuyện, đúng là kiến nghị nhiều thật.
Cậu ngẩng đầu nhìn thời gian, mới đấy mà đã qua 12 giờ. Lưu Uy ngáp dài, đẩy Chung Tạp ra ngoài công ty: “Được rồi, tôi nhớ kỹ rồi. Cậu nhanh về đi, hơn nửa đêm rồi mà không thấy mệt à.”
Chung Tạp vừa đi vừa nói: “Nửa đêm mới tỉnh nhất mà…”
Lưu Uy đầy cậu ta ra tới cửa, đang định đóng cửa mới phát hiện mình còn cầm gương bát quái của Trịnh Diễn nên vội vã chạy tới bàn làm việc của Trịnh Diễn đặt gương xuống. Trả xong ra tới cửa lại phát hiện không còn thấy thanh niên Chung Tạp kia nữa.
“Đi nhanh thật.” Lưu Uy gãi đầu, nhấn nút thang máy lại phát hiện thang máy dừng ở tầng của mình mà không đi xuống, trong lòng cậu thoáng lóe lên tia dị dạng nhưng đã quá muộn rồi cậu thực sự mệt tới mức không nghĩ gì nổi nữa nên bỏ qua, ung dung tiến vào thang máy về nhà.

Bởi vì chức năng giá trị thiện ác là đơn độc Dụ Tranh Độ làm nên hôm sau đi làm, Lưu Uy ngáp dài ngáp ngắn đi tìm Dụ Tranh Độ, đem chuyện hôm qua gặp phải Chung Tạp nói lại một lần rồi ngượng ngùng nói: “Boss, ứng dụng của chúng ta hình như có vấn đề. Hôm qua tôi định dùng điện thoại của mình đăng ký nhưng lại không có tín hiệu, hơn nữa sau khi đăng ký cũng không thể sử dụng…”
Dụ Tranh Độ đáp qua loa: “À, tôi có thêm một đoạn mã, sau khi đăng ký cần thông qua tổng bộ kiểm tra mới có khả năng sử dụng.”
Lưu Uy không hiểu: “…Có cần thiết không?” Thời điểm này chẳng biết có đủ một trăm người sử dụng không, có cần phải thiết kế nhiều cửa tới vậy không?
Dụ Tranh Độ không trả lời vấn đề đó của cậu mà kỳ quái hỏi lại: “Cậu gặp phải người sử dụng bản beta?”
Lưu Uy gật gật đầu: “Đúng vậy, người sử dụng bản beta thật liều lĩnh mà. Hơn nửa đêm chạy tới công ty, còn nữa lúc đó thiết bị của anh Trịnh đột nhiên phát sáng khiến tôi sợ hết hồn…”
Dụ Tranh Độ: “…”
Tâm của Lưu Uy thật lớn, tới vậy mà cũng không liên tưởng tới gì hết hả?
Dụ Tranh Độ không hù dọa cậu ta, chỉ thuận theo lời mà hỏi lại người sử dụng bản beta chạy tới công ty gặp mặt nói chuyện là để cung cấp suy nghĩ gì mới.

Lưu Uy vừa thuật lại vừa mắng: “Cậu ta còn muốn chúng ta tạo vòng bạn bè cùng diễn đàn. Tôi xỉu ngang mất, vòng bạn bè đã có Wechat rồi, đây chẳng phải là lãng phí tài nguyên sao?”
Dụ Tranh Độ lấy sổ nhỏ ghi chú lại: “Chuyện này tôi và Erica có đề cập tới, hiện giờ đang thiết kế, có thể bản sau sẽ cập nhật.”
Kỳ thật nói đúng ra là bọn họ muốn chức năng để tài khoản người sử dụng tự động liên kết với mối quan hệ xã hội dưới cõi âm.
Trong lúc Dụ Tranh Độ nhậm chức ở La Phong đã phát hiện có không ít vấn đề về quản lý cõi âm. Ví dụ có rất nhiều âm hồn vì chết rồi cô đơn mà làm ra không ít hành động nguy hại xã hội cõi âm, bởi vậy nếu như có thể giúp bọn họ đoàn tụ với người thân bạn bè cõi âm, ví dụ như khi có một người thân của họ mất thì ngay lập tức thông báo ở một mức độ nhất định thì có thể giữ gìn trị an của cõi âm.
“Không cần thiết chứ nhỉ.” Lưu Uy ngơ ngác nói, “Boss, là do Wechat khó sử dụng sao? Hay là chơi weibo không vui?”
Dụ Tranh Độ bình tĩnh vỗ vỗ vai cậu ta: “Phải biết suy nghĩ khác chứ.”
“Được rồi.” Lưu Uy nhún vai rồi không xoắn xuýt nữa, dù sao có trình tự viên nào mà không bị Quản lý sản phẩm tổn thương chứ, quen là tốt rồi, ít nhất boss của họ còn có thực lực.
Lưu Uy lại nói tiếp: “Chung Tạp còn đề nghị hy vọng chúng ta công khai giá trị thiện ác thu được. Tôi cảm thấy điều này hoàn toàn có thể làm được, giống với công ty game ấy, để càng nhiều người sử dụng dùng app của chúng ta hơn thì đơn giản nhất chính là cho họ có mục tiêu.”
“Nếu như có thể đưa chức năng này vào thì nhất định có thể thúc đẩy người sử dụng tích cực làm nhiệm vụ, tăng thời gian họ sử dụng app hơn…”
Lưu Uy càng nói càng hưng phấn, hoàn toàn quên mất chính mình mới đầu còn coi ứng dụng này là ngu ngốc muốn vứt bỏ.
Nhưng Dụ Tranh Độ lại biểu hiện không mặn không nhạt với đề nghị này: “Chuyện này không thể làm được.”
Lưu Uy như bị tạt một chậu nước lạnh, ‘a’ một tiếng, hỏi: “Tại sao? Tôi cảm thấy suy nghĩ này rất tốt…”
Dụ Tranh Độ cười cười, kiên nhẫn giải thích: “Không phải chúng ta thường nói ‘đừng cho rằng chuyện xấu nhỏ mà làm, chớ thấy việc tốt nhỏ mà không làm’ sao? Việc thiện và chuyện ác không nên phân to hay nhỏ, cũng không nên dữ liệu hóa. Nếu như chúng ta đem điều kiện giá trị thiện ác thu được công khai nhất định sẽ dẫn tới một bộ phận người sử dụng nhìn số liệu mà làm việc. Những việc tốt nho nhỏ thì không ai làm, còn những chuyện xấu nhỏ thì mọi người lại cảm thấy có làm cũng chẳng sao. Đó không phải là ước nguyện ban đầu của chúng ta khi tạo ra giá trị thiện ác.”
Anh hùng không hỏi xuất thân, càng không nên chia việc lớn nhỏ mà xếp người ta ở vị trí cao hơn hay thấp hơn.
Mà thật ra lại giống với pháp luật cân nhắc mức phạt cũng có nặng nhẹ, nhân tính phức tạp. Đây là một vấn đề thực tế, cho dù là cõi âm cũng không thể hoàn toàn công bằng công chính mà tính ra kết quả âm hồn nên phép tính giá trị thiện ác của sổ Sinh Tử cực kỳ phức tạp.
Hai giới âm dương thường cho rằng những việc thiện ‘lớn’ là tích lũy của nhiều giá trị thiện nhưng thực tế lại không hẳn như vậy, cho dù là cùng một chuyện nhưng vì hoàn cảnh khác nhau mà kết quả cũng khác nhau.
Tương tự vậy, cái gì mà dữ liệu đối chiếu cái gì mà kết quả đầu thai cũng sẽ không công khai.
Nói cách khác, bản chất ý nghĩa [giá trị thiệc ác] ngoại trừ để mọi người dễ dàng thấy được câu chuyện của mình khi còn sống với kết quả đạo luân hồi thì quan trọng nhất vẫn là nhắc nhở mọi người hướng thiện chứ không phải vì có mục đích mới đi làm việc tốt.
Mà đã là giúp đỡ thì chớ hỏi kết quả.
Lưu Uy nghe xong giải thích mà trong lòng xúc động không thôi: “…”
Nói thật, cậu vốn tưởng là ứng dụng này chỉ là mô phỏng cảm giác tử vong, tư duy cũng tự nhiên đi theo con đường game mô phỏng, căn bản không nghĩ tới trong lòng boss lại có tư tưởng cao thượng như vậy.
Lại muốn dựa vào app này để truyền đạt đạo lý tốt đẹp tới vậy?
Lưu Uy suy tư một chút, nghiêm túc nói: “Boss, tuy tôi cảm thấy người sử dụng của chúng ta sẽ không hẳn nghĩ như thế nhưng tôi ủng hộ anh.”
Thời đại này, người có thể bảo vệ sơ tâm ban đầu thật sự quá ít, cho dù kết quả có thể không vừa ý người nhưng những người vì lý tưởng mà phấn đấu hết mình luôn đáng được tôn trọng.
Dụ Tranh Độ: “…”
Cậu nhìn biểu cảm của Lưu Uy là biết trạch nam kỹ thuật đơn thuần này hiểu lầm gì rồi, không biết trong lòng đã nâng cao hình tượng của cậu thành thứ gì rồi.
Ầy, cậu biết sớm muộn gì ngày này cũng tới. Chuyện này căn bản không phải chuyện cũ mà đi ngược dòng nước vì giấc mộng mà đơn giản chỉ là sự cần thiết của công việc thôi…
Hai người nói xong rồi, Dụ Tranh Độ vỗ vai Lưu Uy: “Cậu đừng có hay tăng ca trễ nữa, chú ý giữ gìn sức khỏe. Còn nữa, đừng đụng đồ lung tung của Trịnh Diễn.”
Lưu Uy gật đầu, chờ về chỗ làm việc của mình lại không tự chủ nhớ tới chuyện hôm qua. Nhắc tới đó, cậu còn cần phải trao đổi Wechat với Chung Tạp. Cậu suy nghĩ một lát rồi ở trên mạng nhập tên ‘Chung Tạp’, lại không ngờ tới tin tức hiện lên khiến cậu sợ hết hồn.
Tin tức ở trên mạng nhảy ra đều là cùng một chuyện: Tai nạn xe cộ nghiêm trọng núi Tuyệt Cảnh.
Mà tên ‘Chung Tạp’ lại xuất hiện trong danh sách nạn nhân.
Lưu Uy:!!!
Lưu Uy vỗ bàn đứng dậy, la lớn: “Boss, người sử dụng bản beta của chúng ta thật quá đáng!”
Dụ Tranh Độ còn chưa đi xa, nghe vậy thì quay lại hỏi: “Sao vậy?”
Lưu Uy chỉ vào mặt báo, căn phẫn nói: “Cậu ta lại dám trộm thông tin của người gặp nạn đi đăng ký tài khoản, thật hèn hạ!”
Dụ Tranh Độ: “…”
Dụ Tranh Độ vỗ vỗ vai cậu ta: “Làm việc cho tốt, cậu rất thích hợp với công ty chúng ta đấy.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.