Lời dặn dò mà Trần Thế Vỹ thuật lại mới khiến Đình Phong để tâm:
– Là cậu lại nhiều chuyện?
Nghe thế, cậu ta liền vội phủ nhận:
– Không! Lần này thực sự không phải tôi.
– Vậy các lần trước là cậu?
– Giám đốc, tôi cũng đâu còn cách nào khác. Thân làm 1 trợ lý ăn lương từ chủ, tôi nào dám đắc tội với anh, cũng càng không thể đắc tội với “hổ phụ”, vậy nên chỉ có thể báo cáo 1 chút tình hình thôi. Nhưng giám đốc yên tâm, những gì tôi báo cáo đều là những chuyện ai cũng biết, tôi nhất định không bán đứng anh.
Đình Phong nghe vậy lại cười nhếch 1 cái:
– Nói thế là tôi phải cảm ơn cậu đúng không?
– Không! Không! Ý tôi không phải vậy. Tôi chỉ muốn giám đốc cứ yên tâm về tôi.
– Thế Vỹ, cậu đi theo tôi nhiều năm như vậy, đến giờ tôi mới biết cậu đúng là cao tay. Vừa có sự tín nhiệm của tôi, lại vừa không làm mất lòng ba tôi. Có 1 nhân viên như cậu, không biết tôi nên vui mừng….hay nên….LO SỢ ĐÂY!
3 chữ cuối anh nhấn nhá với đủ hàm ý bên trong khiến cho Thế Vỹ kinh hãi 1 phen mà vội nói:
– Tôi còn không sợ Giám đốc, sao Giám đốc phải sợ tôi..!!! Ah….Không! Không! Ý tôi là tôi còn đang phải sợ Giám đốc, sao lại dám để Giám đốc phải lo sợ về tôi.
Thật ra Đình Phong biết Trần Thế Vỹ không có gan làm phản, đúng hơn là nhân cách của cậu ta không cho phép.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-ai-tham-bi-le/2553457/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.