Khi ấy, Hứa Tịnh Nghi chở Triệu Nghiêm Thành chạy thẳng đến 1 con hẻm nhỏ thuộc khu ổ chuột nằm tách biệt với đoạn đường trung tâm thành phố. 
Xe dừng lại trước 1 căn nhà cấp 4 lụp xụp tồi tàn, Nghiêm Thành bước xuống tỏ ra hiếu kỳ mà nhìn quanh: 
– Đây là đâu? 
Tịnh Nghi không trả lời, cởi chiếc mũ ra rồi xuống xe tiến lại phía cửa gõ lên 2 tiếng. 
Ngay sau đó, cửa mở ra, Triệu Nghiêm Thành lập tức nhận ra được người ở trong đấy mà thốt lên: 
– TÊN ĐIÊN?!!! 
Tịnh Nghi nghe vậy nguých mắt nhìn anh ta 1 cái: 
– Ăn nói cẩn thận 1 chút, sau này anh phải nương nhờ cậu ta đấy. 
– Hứa Tịnh Nghi, không lẽ cô bảo tôi ở đây? 
– Phải! 
Triệu Nghiêm Thành giật nảy lên như dẫm phải đỉa: 
– Bổn thiếu gia đường đường là con trai của thương gia họ Triệu, vậy mà cô dám để tôi ở khu ổ chuột sao? 
Tịnh Nghi cười hắt 1 cái: 
– Vậy anh giỏi thì kiếm nơi khác sang trọng mà ở, thuê khách sạn 5 sao, phòng vip đấy. Rồi nằm đó đợi ông già nhà anh cho người đến đón về. 
Nghiêm Thành nghe vậy cũng thấy có lý, lại hạ giọng xuống: 
– Nhưng cô cũng không thể cho tôi ở 1 nơi tồi tàn vậy chứ. 
– Nơi đây là tốt nhất rồi, đảm bảo ba anh sẽ không tìm đến đây. Yên ổn ở tạm đây vài hôm, đến khi nào ba anh tìm không thấy, cho rằng anh đã ra khỏi tỉnh mà chuyển hướng tìm, thì 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoi-ai-tham-bi-le/2553449/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.