Hơn một giờ sáng Lý An Thành và Ái Nghi về đến ngôi biệt thự ở Uyển Tây, nơi đây không nằm gần trung tâm thành phố, xung quanh thưa thớt nhà dân, bọn người của Lý Cảnh Chiêu cũng chẳng biết tới sự hiện diện của nơi này. Vì thế, đây chính là “túp lều” lý tưởng để đôi vợ chồng trẻ cùng nhau gầy dựng tổ ấm trong lúc đối phó với “bầy sói lang”.
Lý An Thành mở cửa xe cho phu nhân, đưa bàn tay thon gầy ra đỡ cô bước xuống. Ái Nghi ngước nhìn anh rồi ngả đầu dựa vào lưng ghế, ôm lấy cái bụng móp meo rầu rĩ than vãn:
“Em đi không nổi nữa…”
“Sao thế?” Lý An Thành vịn nóc xe, khom thấp người sờ trán của cô, lo lắng hỏi: “Em thấy không khỏe chỗ nào nói anh nghe.”
Ái Nghi bắt lấy bàn tay của anh áp lên mặt mình, bĩu môi nũng nịu: “Em đói!”
Gió mang theo tiếng cười khe khẽ của Lý An Thành bay đi, anh véo nhẹ cái má phúng phính của cô rồi dịu dàng hỏi:
“Vậy anh cõng em vào nhà nhé?”
Không đợi nghe câu trả lời anh đã khom thấp người đưa lưng về phía Ái Nghi, cô vui vẻ chồm tới ôm chặt lấy cổ của anh, ghé vào tai anh hỏi khẽ:
“Ngày nào anh cũng cõng em như thế này có được không?”
“Anh cõng em cả đời còn được.”
Ái Nghi thích thú dụi mặt vào vai anh, nhưng vẫn vờ vịt bắt bẻ: “Sao lúc nào anh cũng nhắc đến hai từ cả đời thế? Nghe không thật gì hết.”
“Bất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoat-xac-lo-nga-vao-long-anh/2592858/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.