Chương trước
Chương sau
Lý Cảnh Chiêu hẹn Lạc Xích ở một nhà hàng năm sao, lúc Trịnh Hà đến nơi thì ông ta đã ở trong phòng VIP đợi từ rất lâu rồi. Vừa mới bước vào, cái chén trên bàn liền bay vụt tới rơi trước mũi giày của bà vỡ ra tanh tành tung toé khắp nơi.

“Tử Di đâu? Nếu như hôm nay con gái của tôi không bình an vô sự trở về nhà, thì con trai của bà cũng đừng mong yên ổn sống tới ngày mai!”

Kiểu người thô lỗ như Lạc Xích mỗi lần đụng chuyện là gào thét phát điên nên Trịnh Hà cũng chẳng bất ngờ hay sợ hãi, vả lại ông ta chỉ được gầm rú thêm một lát nữa thôi là phải nằm thoi thóp dưới mồ rồi. Bà ta nhếch môi cười nhẹ, dẫm mũi giày cao gót lên mảnh sành vỡ đủng đỉnh bước tới ngồi xuống đối diện rồi nhướng mi lên, buông lời cợt nhã.

“Đã gần đất xa trời rồi sao cái thói côn đồ vẫn không bỏ được thế? Cũng nên thay đổi một chút đi chứ!”

“Bà muốn chết sao?” Lạc Xích đứng bật dậy móc khẩu súng trong túi ra kề sát vào thái dương của Trịnh Hà, hai hàm răng nghiến chặt lại.

Trịnh Hà không nghĩ rằng Lạc Xích còn mang theo súng, nói không sợ là giả nhưng nếu ông ta giết chết bà thì cũng đừng hòng an toàn thoát khỏi đây.

“Bóp cò đi, để cho con gái của ông mồ côi cả cha lẫn mẹ. Loại người xảo trá như nó đáng bị như thế lắm!”

“Trịnh Hà!” Lạc Xích giận đến run người, lỗ mũi phát ra tiếng thở phì phò, gân cổ lên chửi thề một tiếng:

“Mẹ nó! Bà tưởng mình là bông tuyết trong sạch sao mà đi phán xét người khác? Loại người dơ bẩn như bà còn không xứng được rửa chân cho Tử Di đâu!”

“Ha ha… Thật nực cười, không nhờ có tôi thì nó làm gì có mặt ở trên đời này, lẽ ra nó phải quỳ dưới chân tôi để tạ ơn kia kìa, là ông không biết dạy nó đấy thôi.”

Ngón tay trỏ của Lạc Xích cong sát vào cò súng, nếu không phải nghĩ đến Tử Di còn đang gặp nguy hiểm thì ông đã liều mạng với người đàn bà thâm độc này rồi.

“Đúng là nhờ bà nhỉ. Lẽ ra tôi phải lật bộ mặt tráo trở của bà ngay lúc đó mới phải, hà cớ gì lại cố chấp mong nhớ biết bao nhiêu năm, đúng là làm trò cười cho thiên hạ.”

Năm xưa lúc Lý Cảnh Chiêu hơn ba tuổi Trịnh Hà vẫn sống chui rúc với thân phận của một kẻ phá hoại gia can. Lạc Xích vương vấn tình cũ nên thường xuyên lui tới muốn nối lại tơ duyên, nhưng Trịnh Hà sợ sẽ bị Lý Chính phát hiện nên đã bày mưu tính kế cắt đứt cái đuôi luôn chắn ngang đường tài lộc của mình.

Lạc Xích rất thích uống rượu, đã uống là dốc đến say mèm, lợi dụng điểm này Trịnh Hà đã thuê một người phụ nữ làm việc trong quán bar ăn mặc trang điểm giống mình để ve vãn ông ta. Trong lúc chếnh choáng hơi men Lạc Xích nhìn nhầm tưởng người yêu đã trở về với mình liền bất chấp mà kéo nhau lên giường ân ái, lúc phát giác được sự thật thì đã là sáng hôm sau.

Không lâu sau đó người phụ nữ ấy mang thai, dẫu chẳng có tình yêu nhưng Lạc Xích vẫn chăm lo rất chu toàn, thế mà sau khi sinh xong bà ta đã bỏ lại đứa trẻ còn đỏ hỏn rồi trốn đi biền biệt. Vậy nên mỗi lần nghe Tử Di nhắc đến mẹ, ông sợ con gái sẽ biết mẹ ruột của mình là người chẳng ra gì nên đã nói dối rằng bà sinh khó mà chết. Hai mươi mấy năm nuôi con ròng rã, giờ tìm chẳng thấy đâu, ông có thể bình tĩnh đến lúc này đã là kỳ tích.

Trịnh Hà không ngờ Lạc Xích đã tường tận chuyện năm xưa nhưng trước đó vẫn không trách móc gì mình, thậm chí những năm về sau còn tiếp tục đến tìm để mong nối lại tình xưa nghĩa cũ. Đây là nước cờ mà năm ấy bà đã tính sai, nếu như Lạc Tử Di không có mặt ở trên đời thì bây giờ bà đâu phải nhọc lòng nhọc sức đến như thế.

Đẩy họng súng ra khỏi đầu, Trịnh Hà nhìn gương mặt tối đen của Lạc Xích, nâng giọng giễu cợt:

“Nếu đã biết rõ như thế thì cũng nên hiểu chuyện một chút đi. Hai cha ông muốn bao nhiêu tiền thì cứ nói, đừng có giở trò hạ lưu như vậy, đáng khinh lắm!”

“Con mẹ nó! Ai cần đồng tiền tanh tưởi của bà, làm chuyện xấu xong liền hất nước bẩn lên người khác à? Trịnh Hà, bà còn thua cả một con chó nữa! Tử Di đâu? Con gái của tôi đang ở đâu?”

Lạc Xích lại gầm thét lên rồi đập phá, Trịnh Hà chán ghét đến mức không muốn nhìn nữa. Bà ta nhắn tin cho Diệp Lai hỏi bao giờ thì bắt đầu ra tay nhưng còn chưa kịp gửi đi thì hộp thư báo có một tin nhắn mới.

“Chuyện năm xưa bại lộ rồi, bọn cớm vừa tới tìm anh để điều tra vụ ở sân bay. Em đến chỗ anh nhanh đi.”

Trịnh Hà chết điếng người ôm lấy ngực thở dồn dập, lúc này mới biết sợ là gì. Tưởng đâu đã sắp loại được cái gai trong mắt, không ngờ còn gặp rắc rối thêm. Bà ta đứng bật dậy vội vàng chạy đi, nhưng còn chưa nhấc chân quá nửa bước đã bị Lạc Xích kéo lại.

“Định trốn à? Muốn chết có phải không?”

“Thả tôi ra, tôi không rảnh để đôi co với ông.”

“Được thôi, nếu vậy thì để tôi phóng loa thông báo cho tất cả mọi người đều biết phu nhân của nhà họ Lý là do chính tay bà giết, là bà đã nghiền nát thuốc rồi ép bà ấy uống đến mức tử vong.”

Trịnh Hà đang rất vội nên không muốn mất thời gian tranh cãi, bà ta quay phắt người lại, nghiến răng nghiến lợi quát lên:

“Nói đi, nói cho tất cả mọi người đều biết chính ông đã tự tay đưa số thuốc đó cho tôi. Tôi mà vào tù thì ông cũng chính là đồng phạm!”

“Tôi không có, là bà đã nói dối, bà chỉ bảo tôi mua thuốc trị tăng huyết áp, tôi làm sao biết bà dùng số thuốc đó để giết người.”

Gian phòng nhỏ vang lên tiếng cười ngắt quãng của Trịnh Hà, bà ta giấu sự sợ hãi của mình lại cố gắng nói cho tròn câu:

“Ai sẽ tin lời của một gã chuyên đâm thuê chém mướn? Ông đi tố đi, kể cho tường tận vào, rồi đừng mong gặp được con gái của mình nữa.”

Trịnh Hà vùng tay ra rồi nhanh chóng rời khỏi căn phòng. Lạc Xích đứng yên tại chỗ không đuổi theo, hận thù nuốt chửng lý trí khiến ông như biến thành một loài quỷ ma đáng sợ. Nhìn khẩu súng trong tay, con ngươi đen giãn ra hết cỡ, vết sẹo dưới đuôi mắt căng dài trông vô cùng dữ tợn. ngôn tình hài

Nếu bà ta đã cố chấp thì để con trai của bà ta lãnh hết hậu quả vậy!



Đợi người trong phòng VIP đi hết Tiêu Gia với bộ trang phục nhân viên nhà hàng liền đi vào bên trong, anh gỡ máy ghi âm gắn dưới mặt bàn rồi nhanh chóng rời đi mà không ai hay biết.

***

Lý An Thành đặt Ái Nghi ngồi lên đùi mình cùng cô ngắm cảnh đêm ở ban công, hôm nay trăng mọc hình lưỡi liềm mỏng manh như sợi chỉ. Anh giơ mình ra ướm thử kích cỡ của ánh trăng gầy rồi đặt vào mắt của cô, trầm ngâm đánh giá.

“Trăng muôn đời cũng không đẹp bằng em.”

“Ai lại nói như thế chứ?” Ái Nghi đánh vào bả vai của anh đanh giọng khiển trách.

“Vì không ai nói nên anh mới nói đấy. Trăng xa xôi quá nên ta mới nhìn thấy vẻ lung linh của nó, còn khi đến thật gần thì chỉ có đất đá mà thôi. Nhưng riêng em dù ở nơi xa vời vợi hay gần sát ngay trong mắt anh, dù soi kỹ đến cả linh hồn của em đi chăng nữa thì em vẫn luôn tỏa ánh hào quang rực rỡ, nét mỹ miều không thể trộn lẫn với bất kỳ ai. Dung nhan này, giọng nói và môi cười này là niềm kiêu hãnh nhất mà đời anh có được.”

Ái Nghi bật cười cụng trán vào trán của anh, khẽ nói: “Dẻo miệng.”

Anh rướn môi lên hôn vào môi tim nhỏ thơm mềm, lướt sống mắt chạm vào chóp cằm rồi muốn cúi xuống sâu hơn, khi cánh mũi đã chạm vào giữa khe ngực sâu hút thì bất chợt chuông điện thoại reo lên inh ỏi. Lý An Thành ngửa đầu ra sau bất lực thở dài, nhìn vào màn hình lại là cái tên Tiêu Gia.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.