Nếu không phải vì nghĩ tình Tiêu Gia là trợ thủ đắc lực của mình thì có lẽ Lý An Thành đã dìm cậu ấy xuống tận đáy đại dương mới vơi được cơn giận. Anh gục đầu vào vai Ái Nghi, gạt phím nghe, mở loa lớn, nhưng vẫn như mọi khi chẳng hề lên tiếng trả lời.
Tiêu Gia bị phũ nhiều thành quen nên cũng rất thức thời vội vàng báo cáo:
“Thưa thiếu gia, tôi vừa gửi đoạn ghi âm của Lạc Xích và Trịnh Hà sang cho anh, lúc nãy bà ta hớt hải chạy đi chắc là biết được tin ở cô nhi viện rồi. Hiện giờ Lạc Xích đang đậu xe trên đoạn đường vắng, người bên biệt thự báo là Lý Cảnh Chiêu vừa rời khỏi nhà, có lẽ bọn họ hẹn gặp nhau. Chúng ta có cần theo dõi tiếp không?”
“Cứ tiếp tục theo dõi đừng để mất dấu. Bảo người làm bên biệt thự lập tức báo lại địa điểm với Trịnh Hà để bọn họ được hội ngộ cùng nhau. Nhớ phải ghi hình lại thật đầy đủ, xong việc sẽ nhân ba tiền lương cho cậu.”
Anh vừa nói xong, giọng điệu hồ hởi phấn khích của Tiêu Gia liền lọt qua loa điện thoại. Lý An Thành nhắm mắt, luồn tay vào trong vạt áo của vợ mình vuốt ve, vẻ mặt trông rất thoả mãn hưởng thụ nhưng âm giọng phát ra thì lại vô cùng nghiêm nghị:
“Nếu không có việc gì quan trọng thì tốt nhất đừng gọi đến làm phiền, dòng dõi nhà họ Lý mà ít cháu con thì tôi sẽ ném cậu lên đoạn đầu đài đấy!”
Cuộc gọi đã ngắt lâu rồi nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoat-xac-lo-nga-vao-long-anh/2592849/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.