Sức khỏe của Dịch Tư Nghiêm đã tốt lên nhiều, anh đã có thể đi lại bình thường, tuy nhiên bác sĩ vẫn căn dặn anh phải cẩn thận.
Sở dĩ anh nhanh chóng khỏe như vậy cũng là do thể chất khỏe mạnh từ nhỏ, cộng thêm việc anh là quân nhân, trước đây bị thương cũng rất nhiều nên cơ thể đã sớm hình thành được sức đề kháng hơn người thường một chút.
Dịch Tư Nghiêm ngồi trên giường tỉ mỉ xem xét bản đồ của Lạc Thành. Tin tức của cấp dưới gửi tới anh đều xem xét thật kĩ. Lạc Thành không phải là nơi để ẩn dấu, người RaiMa không thể biến mất không dấu vết như vậy được.
Anh cầm bút đánh dấu tất cả những nơi trên bản đồ anh cho rằng bọn họ có thể trốn. Việc người RaiMa tiến vào lạc thành không chỉ là uy hiếp tới tính mạng của anh nữa mà còn liên quan tới các vấn đề chính trị và quân sự của cả nước. Chính vì thế mà Dịch Tư Nghiêm càng nôn nóng hơn trong việc tìm người.
Cạch!
Châu Liên mở cửa phòng đi vào, trên tay cô còn bưng một chiếc khay.
Dịch Tư Nghiêm nhìn thấy cô liền nhanh chóng gập tấm bản đồ kia lại rồi đặt lên kệ bàn bên cạnh giường. Anh lật chăn đi xuống giành lấy chiếc khay khia từ tay Châu Liên.
“Bụng em to rồi, việc này nên để người hầu làm đi. Dù sao trong bụng em bây giờ là người thừa kế duy nhất của Dịch gia mà…”
Châu Liên khẽ cúi xuống nhìn cái bụng hơi nhô lên của mình khẽ nở một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoat-sao-khoi-vong-tay-anh/2773134/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.