“Em cảm thấy sao rồi?”
Dịch Tư Nghiêm đẩy cửa đi vào bên trong, Châu Liên vẫn đang ngồi tựa vào cạnh giường. Gương mặt cô sau khi truyền nước và nghỉ ngơi thì tươi tắn hơn nhiều khiến anh cũng yên tâm hơn phần nào.
Anh đi đến bên cạnh cô, đặt một chút đồ lên chiếc bàn bên cạnh giường rồi quay mặt sang nhìn Châu Liên vô cùng nghiêm túc.
Châu Liên nhìn vào bụng mình rồi lại thở dài.
“Em không sao, để anh lo lắng rồi…”
Dịch Tư Nghiêm kéo đầu Châu Liên lại gần mình, ánh mắt anh vô thức nhìn về phía của kính đối diện. Bây giờ trên đó là hình ảnh phản chiếu của hai người. Chưa khi nào anh lại cảm thấy yên bình như thế.
Kể từ lúc anh mặc lên mình bộ quân phục chưa khi nào anh cảm thấy mình như được tự do. Anh luôn gánh vác trên vai mình những trách nhiệm vô hình. Từ một quân nhân bình thường rồi lên được cấp bậc như hiện tại. Có rất nhiều nỗ lực, cũng có nhiều mất mát và nỗi đau khiến anh luôn có mong ước tìm về một nơi yên bình. Không phải đấu đá, không cần quyền lực, chỉ đơn giản là những bữa cơm đầy ắp tiếng cười, những cái ôm ấm áp và tình cảm.
Đối với anh như vậy là đủ, và bây giờ anh đã tìm thấy một nơi như thế. Chính là gia đình của anh, ở đó có Châu Liên và đứa con của hai người. Anh chỉ muốn sau mỗi lần chỉ huy tác chiến trên chiến trường mưa bom bão đạn đầy mùi máu tanh lại trở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoat-sao-khoi-vong-tay-anh/2773113/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.