Châu Liên nằm trong trạm xá khoảng một tuần thì cơ thể khỏe lại bình thường. Cô cũng đem hết phân nửa số tiền mà mình kiếm được để nộp cho trạm xá. Số tiền còn lại mua một số đồ dùng cho nhóc con của cô.
Để nhóc con có thể kiên cường cô đã đặt cho nó một cái tên. Á Hiên, hiên ngang, dũng mãnh. Hy vọng rằng sau này con của cô trưởng thành có thể như những gì cô kỳ vọng, đừng yếu đuối như cô.
Nuôi một đứa trẻ quả thực là quá khó với một bà mẹ trẻ như cô. Cô không có nhiều kinh nghiệm, vật chất lại thiếu thốn đủ đường. Mỗi đêm trái gió trở trời đứa nhỏ khóc cô cũng không biết làm sao. Nhiều lần con khóc quá Châu Liên cũng chỉ biết khóc theo. Những lúc này cô lại tự hối hận, nếu không phải cô bỏ trốn thì có lẽ con của cô cũng sẽ không phải khổ sở thế này.
Làm mẹ không hề dễ chút nào, những lúc đó cô lại nhớ tới người mẹ đã mất của mình. Bà ấy chắc chắn là một người phụ nữ vô cùng kiên cường thì mới có thể một mình nuôi cô khôn lớn.
Nhắc tới đó trong lòng cô lại day dứt hơn khi mình đã sinh con cho con trai của kẻ thù. Suy cho cùng đứa trẻ vô tội, nếu có trách thì trách chính bản thân cô mù quáng và hồ đồ.
Đứa nhỏ còn chưa đầy 2 tháng Châu Liên đã phải gửi nhờ ở một nhà trẻ khác bởi vì cô phải đi làm. Nếu không đi làm thì tiền sữa của tiểu Á Hiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoat-sao-khoi-vong-tay-anh/2773081/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.