Hai người nhìn nhau mấy giây, Châu Liên bỏ cuộc làm như không quen biết đi vào thang máy còn người kia cũng từ lúc đó cứ nhìn cô chằm chằm. Sau cùng cô không thể chịu được ánh mắt dán chặt lên người mình nữa mới khó chịu lên tiếng: “Anh biết tôi sao? Vì cớ gì anh nhìn tôi như thế?”
Hai câu này của cô vừa thốt ra thì người đàn ông kia ngay lập tức cau mày, anh ta kéo cô lại gần rồi nhấn nút để thoát ra khỏi thang máy. Sau đó người đàn ông kia đẩy cô vào tường, móc từ trong túi áo ra một tấm hình đưa lên vừa nhìn hình vừa quay sang Châu Liên miệng lẩm bẩm: “Đúng là giống thật.”
Châu Liên hất tay anh ta ra, vẻ mặt tức giận.
“Giống cái gì? Anh là ai?”
Người đàn ông kia thở dài, anh ta cất tấm hình lại túi áo rồi tiện tay rút di động ra gọi cho ai đó. Châu Liên không rõ người này muốn làm gì nên vẫn đứng yên chờ xem. Cuối cùng sau khi kết thúc cuộc trò chuyện thì người đàn ông kia mới thực sự bắt chuyện với cô.
“Cô không nhớ tôi sao? Từ Lâm Thần đây…”
Châu Liên cố gắng load lại cái tên Từ Lâm Thần để xem xem rốt cuộc là đã từng gặp ở đâu. Nghĩ mãi một lúc mới nhớ ra.
“Là anh thật sao? Bác sĩ Từ?” Giọng Châu Liên hơi lớn một chút vang lên.
Từ Lâm Thần gật đầu: “Phải, là tôi đây.”
Châu Liên lúc này mới tháo bỏ sự khó chịu trên gương mặt thay vào đó là vui
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoat-sao-khoi-vong-tay-anh/2773014/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.