Đường Nghiên Tâm: “Anh mạnh hơn anh ta, mạnh hơn mọi người trong thôn.”
Hải mỉm cười, đây là lần đầu tiên anh ta mặt hòa nhã với du khách.
“Đang nói vớ vẩn gì thế?”
Đường Nghiên Tâm: “….”
Vận Mệnh ở trong phòng gọi bọn họ vào ăn cơm, Hải bước vào thì uống trước một bát canh, sau đó bắt đầu cho Vận Mệnh những lời khen hoa mỹ mà không lặp lại từ nào, khen hai món canh ngon, ngay cả cơm cũng nấu chín hoàn hảo, tất cả đều là lòng chân thành của vợ với mình.
Hải: “Các người sao không ăn?”
Tùng Cách: “Nghe anh nói một phen, đã no rồi đến không ăn nổi nữa rồi.”
Anh vì sao lại đút cơm chó cho một con mèo?
Trong bốn người chỉ có Mạt thuật sự ăn cơm, hoàn toàn không lo lắng đồ ăn có độc hay không, tự nhiên lộ ra quen thuộc với hai vợ chồng, ngược lại, Vận Mệnh cùng Hải đều xa lạ với anh ta.
Hải bài xích bốn người họ chẳng phân biết cao thấp, Vận Mệnh tuy rằng không bài xích bọn họ, nhưng thái độ đối với bốn người bọn họ cũng không có khác biệt gì.
…Thái độ của Mạt cũng rất kỳ lạ.
Có vẻ như đây không phải là lần đầu tiên anh ta ăn một bàn đồ ăn như vậy, anh ta nếm thử chúng với thái độ hoài niệm.
Vốn Hải còn tức giận bởi vì mấy người Đường Nghiên Tâm không ăn đồ ăn vợ anh ta nấu, hiện tại lại bởi vì Mạt ăn nhiều lại nhanh mà tức giận, nhịn không được trừng anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoat-khoi-trai-dat/2619122/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.