Mạt vẫn ôm chiếc hộp, kinh ngạc hét lên: “Vì sao lại không có lối ra?”
Cái này diễn quá giả rồi.
Đường Nghiên Tâm nhịn không được nói với anh ta: “Sự tình đã đến nước này rồi, anh vẫn còn muốn tiếp tục giả vờ?”
Mạt: “Cô thật sự hiểu lầm rồi.”
Đường Nghiên Tâm: “Tôi đã biết ác ý của anh đối với tôi ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy anh. Sự giả trang của anh chỉ là một màn diễn tuồng trước mặt tôi, thật ra tôi rất thích thú khi xem nó, dù sao một người ngốc như anh tôi cũng đã lâu không gặp rồi.
Mạt vẫn là câu nói kia: “Cô thật sự hiểu lầm rồi.”
Đường Nghiên Tâm: “Mặc dù không có hành động gì, nhưng kỹ năng diễn xuất thật sự có thể làm người ta bật cười.”
Cô còn chưa nói dứt lời, búp bê Anh trai đã nhếch khóe miệng lên.
Cũng không ngờ lại kích thích sợi dây của anh ta, sắc mặt của Mạt đột nhiên thay đổi.
“Cũng như thế, cô…Các người trong mắt tôi cũng là một trò cười.”
Đường Nghiên Tâm: “Cho nên anh vì sao lại nửa đường cướp tôi cái trò cười này? Đừng nói nhảm cái gì mà muốn tôi cùng nhau thông quan.”
Tùng Cách: “Thưa ngài, lý do này thật sự rất tệ. Nếu anh biết từ đâu đó rằng Đường Đường rất lợi hại, muốn ôm đùi vàng thông quan, thì có thể cùng chúng tôi lên chung chuyến xe buýt. Vì anh đã có thể giữa đường bắt cóc chúng tôi trên xe buýt nên việc theo chúng tôi lên một chuyến xe buýt sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoat-khoi-trai-dat/2619120/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.