4.
Nhưng bây giờ tôi không có thời gian để suy nghĩ nhiều. Tôi phải nhớ lời của người bí ẩn. Thoát khỏi tòa nhà trước khi trời sáng, nếu không chắc chắn phải c.h.ế.t.
Tôi nhìn đồng hồ, chỉ còn hai tiếng nữa là trời sáng.
Một mùi tanh hôi nồng nặc bỗng chốc xộc vào mũi tôi, lúc này tôi mới chú ý đến mùi m.á.u tanh trong phòng.
Trên sàn nằm hai người, là chủ nhân căn hộ. Lưng họ bị thủng một lỗ lớn, toàn bộ nội tạng bên trong đã bị con quái vật ăn sạch.
Tôi không nhịn được, ôm miệng nôn khan. Bây giờ, phải làm sao đây? Tầng này, chỉ còn ba hộ gia đình. Tôi phải tận dụng thời gian này chạy xuống lầu.
Tôi áp sát vào mắt mèo nhìn một cái, con quái vật vừa vào một căn hộ khác. Tôi nhân cơ hội này lao nhanh về nhà.
Tần Tư Tư sống ngay tầng dưới nhà tôi, tôi có thể đi từ cửa sổ nhà mình xuống ban công nhà cô ấy.
Vào nhà, tôi vội vàng thắt chặt ga trải giường thành nút thắt c.h.ế.t và buộc vào cửa sổ.
【Mở cửa sổ đi, mình tới đây.】
Tần Tư Tư trả lời ngay: 【?】
Khi cô ấy gọi điện thoại cho tôi, tôi đã đến ban công nhà cô ấy, gõ cửa sổ thình thịch.
"Cậu phát điên à?!" Tóc Tần Tư Tư còn rối bù, cô ấy vừa mới ngủ dậy.
Nhìn ánh mắt kinh ngạc của cô ấy, tôi bình tĩnh lấy điện thoại ra, đưa cô ấy xem cảnh hai người c.h.ế.t t.h.ả.m ban nãy, "Mình không điên, trong tòa nhà có quái vật g.i.ế.c người, chúng ta phải mau chạy!"
Tần Tư Tư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoat-khoi-di-chung/4799172/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.