Ngay lúc này...
Phòng 1803 truyền đến một tiếng thét chói tai ngắn ngủi.
Nhóm chat cư dân bắt đầu sôi sục.
【Mẹ kiếp?! Thằng nào nửa đêm không ngủ?!】Người nói là hàng xóm tôi, phòng 1804.
【@Ban quản lý, mấy người có quan tâm không vậy? Nửa đêm làm phiền giấc ngủ người khác, chắc chắn là nhà bên cạnh lại lên cơn rồi.】
Hàng xóm phòng 1803 là một cặp vợ chồng trẻ. Họ rất thích hát karaoke vào ban đêm, Ban quản lý đã can thiệp nhiều lần nhưng vô ích.
Nhưng tiếng thét chói tai vừa rồi rõ ràng không phải là tiếng hát. Tôi có một dự cảm chẳng lành, chẳng lẽ con quái vật đã sát hại sang tới phòng 1803 rồi sao? 【Má nó tao chịu hết nổi rồi, @1803, nếu không im ngay, tao sẽ không khách sáo đâu!】Anh ta chụp một bức ảnh, là cảnh anh ta cầm gậy bóng chày đứng trước cửa phòng 1803.
Ý là nếu cảnh báo vô dụng thì sẽ lên tận nơi dạy cho họ một bài học.
Tôi vội vàng nhắc anh ta trong nhóm:【Đừng đi, đó là tiếng thét, không phải tiếng hát!】
Tôi nói là quái vật chắc chắn không ai tin.
Có người trong nhóm hùa theo:【Đúng rồi, hình như tôi còn nghe thấy tiếng cầu cứu, không lẽ có kẻ sát nhân đột nhập vào tòa nhà rồi sao?】
Trong nhóm, người người lần lượt bị đ.á.n.h thức, không khí sôi sùng sục.
【C.h.ế.t tiệt?! Không phải chứ?! Thật sự có kẻ sát nhân đột nhập vào sao?!】
【@Ban quản lý, mấy người c.h.ế.t rồi sao?! Sao không nói gì?! An toàn của cư dân mấy người không chịu trách nhiệm sao?!】
Ban quản lý và 1804 vẫn im lặng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoat-khoi-di-chung/4799171/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.