Edit: cơm trắng chan cà phê
"Có phải tôi từng gặp anh ở đâu rồi không?"
Lịch Học Hải không nói gì, Chu Khiêm lại nghe thấy "mình" vừa lặp lại câu hỏi.
Lịch Học Hải cười đáp: "Tôi từng nghe cậu đánh đàn."
Trong chớp mắt, vô vàn kí ức lóe qua trong tâm trí Chu Khiêm.
Anh nhìn thấy mình ngồi đánh piano trên sân khấu.
Ánh đèn sáng lóa trên sân khấu, dưới khán đài là một mảnh tối đen.
Trong đó, ánh đèn chỉ chiếu xuống một bóng người, Chu Khiêm có thể thấy rõ đó là Lịch Học Hải.
Chu Khiêm đoán rằng vốn dĩ chàng trai này không thật sự gặp Lịch Học Hải như thế này, bởi vì ánh đèn chỉ rọi một mình Lịch Học Hải, gương mặt của những người khác lại mơ hồ trong bóng tối.
Và đây là ý thức của Lịch Học Hải, không phải của chàng trai.
Trong ý thức của Lịch Học Hải xây dựng một khung cảnh sơ lược như thế này để đối ứng với thân phận của hai người.
Vậy chàng trai này có vẻ là một nghệ sĩ dương cầm.
Lịch Học Hải là khán giả của chàng trai?
"Tôi có ấn tượng rằng... hình như bác sĩ thường xuyên đến buổi biểu diễn của tôi?" Chu Khiêm nghe thấy mình lại hỏi.
"Đúng vậy, tôi có đi xem vài lần." Lịch Học Hải nói: "Lần đầu tiên tôi nghe đến cậu là từ một bệnh nhân khác. Đó là một cô bé mắc bệnh tim bẩm sinh."
"Bây giờ cô bé sao rồi?"
"Bây giờ cô bé đã ổn hơn rồi. Cuộc phẫu thuật năm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoat-khoi-benh-vien-tam-than/1900068/chuong-249.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.