Edit: cơm trắng chan cà phê
Gương mặt Bạch Trụ hờ hững, không tỏ rõ cảm xúc gì, y cũng không nói một lời nào.
Xoay người, y đi về phía phòng bếp. Khi quay lại, trên tay cầm theo một con dao.
Đi đến trước mặt cô gái nhỏ, y hỏi: "Cắt ngón nào?"
"Ngươi không sợ đau à?" Cô bé hỏi.
Bạch Trụ gật đầu: "Là người thì sẽ đau."
"Ngươi vẫn muốn làm?"
"Vì Cẩm tộc có thể làm mọi thứ."
"Vậy thì ngươi thử đi." Cô bé cười: "Chị của ta đã chặt đứt cánh tay của người máy, người máy cũng không khóc. Như vậy thì chẳng thú vị gì cả. Nhưng ngươi... ngươi có rơi nước mắt không?"
Bạch Trụ gật đầu: "Cắt ngón nào?"
"Ngón này." Cô bé đáp: "Cắt xong ta sẽ cho người máy băng bó cho ngươi. Kĩ năng của nó rất tốt. Nó tên là Hi Thụy."
Cầm dao, Bạch Trụ không hề do dự chém xuống ngón tay mình.
Ngay lúc đó, người máy Hi Thụy đứng trong phòng khách chợt nhảy vọt tới, giật lấy con dao trong tay Bạch Trụ.
"Hi Thụy, mày điên rồi hả? Ai ra lệnh cho mày?" Cô bé tức giận.
Cô bé không cần hỏi thêm, âm thanh "tít tít tít" không biết vang lên từ đâu, sau đó trong phòng khách xuất hiện giọng nói của mẹ cô bé: "Khải Đặc, con khiến mẹ thất vọng quá!"
"Mẹ giám thị con? Mẹ đã nói là mẹ sẽ tắt hết máy theo dõi mà!" Cô bé tên Khải Đặc hét lên.
Mẹ Khải Đặc không quan tâm đến lời của con gái mình, chỉ nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoat-khoi-benh-vien-tam-than/1900046/chuong-227.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.