Chương trước
Chương sau
Edit: cơm trắng chan cà phê

Bầu trời xám xịt, cánh cửa thủy tinh trong suốt, màn sương âm u dày đặc... Trong thế giới kì quái này, một người đàn ông với gương mặt mờ nhạt đang quỳ trên mặt đất.

Khi nghe thấy Từ Dương bảo mình thay hắn chết, người này không cam lòng, sống lưng căng cứng, hai nắm tay cũng siết chặt.

Nhưng nghe thấy sự van lơn thiết tha trong giọng nói của đối phương, thân thể của người này dần thả lỏng lại.

Trong ấn tượng của người này, Từ Dương là một người chỉ huy bản lĩnh, sát phạt đầy quyết đoán. Là một người kiêu ngạo, làm sao Từ Dương lại có thể cầu xin một người thấp hèn hơn mình?

Khi nghe thấy Từ Dương cầu xin mình... làm sao người này có thể không động lòng được?

Thân tín vốn là một người trọng tình trọng nghĩa, người này nhớ rõ Từ Dương luôn sẵn sàng xông pha cứu giúp mình trong những tình cảnh nguy hiểm. Đi theo Từ Dương, Từ Dương đã cứu sống mình rất nhiều lần.

Không có Từ Dương, thân tín có lẽ đã chết từ lâu.

Như vậy thì bây giờ có lẽ đã đến lúc thân tín đền ơn đáp nghĩa...

Từ Dương lại tiếp tục nói: "Không có tôi, cậu đã chết từ lâu. Tôi giúp cậu vô số lần, không lẽ cậu không thể dùng mạng mình cứu tôi một lần ư?"

"Cậu nghĩ lại xem, kĩ năng của cậu bình thường, đầu óc cũng bình thường, nếu không có tôi, sao cậu có khả năng đi đến ngày hôm nay?"

Đúng vậy, không có Từ Dương, người này làm sao có thể có được ngày hôm nay?

Nếu Từ Dương đã nhờ vả, người này nên vì hắn mà chết...

Nghĩ đến đây, thân tín rút một con dao, không ngần ngại mà đâm thẳng vào cổ mình.

Một tiếng "keng" vang lên, Thiện Thành dùng côn đánh mạnh vào cổ tay thân tín. Cổ tay người này thoát lực, lưỡi dao sắc bén rơi thẳng xuống mặt đất.

Thiện Thành cười nhạo: "Sau khi gia nhập quân đoàn Phi Độ, không ít lần cậu bị Từ Dương tẩy não nhỉ? Mỗi người đều có mạng sống của riêng mình. Đã ở thời đại nào rồi mà còn tự xem mình là nô lệ cho hắn?"

Người này không đáp.

Sau khi nghe lời Từ Dương, trong lòng thân tín có cảm xúc thất vọng, buồn lòng, đồng thời cũng có nỗi sợ hãi khi phải đối diện với cái chết, nhưng người này cũng không nghĩ mình sẽ không làm.

Chết vì Từ Dương, đây là chuyện do Từ Dương yêu cầu, nhưng kết quả là bản thân người này cũng cam tâm tình nguyện làm.

Cho đến khi thân tín nghe thấy lời tiếp theo của Thiện Thành ——

"Mấy tiếng trước, quân đoàn các cậu quyết định hợp tác với Chu Khiêm, đi ám sát người của quân đoàn Đào Hồng. Khi người của bên cậu rời đi rồi quay lại, ngoại trừ Từ Dương, tất cả đều đã chết. Trong số đó cũng có anh em của cậu đúng không? Cậu có biết vì sao họ chết không?"

Thiện Thành nói: "Là vì Từ Dương lấy thân họ chắn trước mặt hắn. Từng mạng từng mạng, tất cả đều trở thành bia đỡ đạn của hắn. Hắn lợi dụng các cậu, lợi dụng không hề do dự. Có lẽ hắn dẫn dắt các cậu trong phó bản này và đã cứu sống các cậu vài lần, nhưng những gì hắn làm từ trước đến nay đều là để lấy mạng các cậu thay cho hắn mà thôi."

Thân tín nghe xong thì ngơ ngác.

Từ Dương thấy thân tín bất động, trong lúc nhất thời tức hộc máu, hắn lớn tiếng nói: "Con mẹ nó đừng có nghe tên đó nói hươu nói vượn! Từ trước đến nay tôi đối đãi với các cậu chân thành, cậu chắc chắn biết ——"

Thiện Thành ngắt lời Từ Dương, nói tiếp với thân tín: "Cậu có mắt, có tai, từ khi phó bản bắt đầu đã quan sát rõ ràng, có lẽ cũng nên tự mình đưa ra phán đoán. Cậu đã thấy rõ bản chất của quân đoàn Đào Hồng, Phi Độ và quân đoàn của Chu Khiêm rồi. Cậu cảm thấy ai mới là người biết suy nghĩ cho mọi người, tìm mọi cách bảo vệ cho đồng đội của mình?"

Ở bên cạnh, Từ Dương vẫn tiếp tục gào rống: "Cậu đừng có bị tên đó tẩy não! Bản chất của Chu Khiêm cũng như tôi thôi! Nhưng cậu ta chỉ tỏ vẻ bên ngoài tốt đẹp! Thật ra cậu ta làm thế cũng chỉ là để lợi dụng người khác! Cậu ta chỉ giả bộ thôi!"

"Một người vì mục tiêu và lợi ích chung của mọi người, họ hợp tác với nhau, trao đổi tin tức với nhau, tín nhiệm lẫn nhau, giúp đỡ nhau... So với người chỉ biết giẫm đạp lên mạng sống của đồng đội, vì lí tưởng của mình mà bất chấp tất cả, hiển nhiên là bản chất khác nhau."

Thiện Thành nói đến đây thì không cần nhiều lời nữa.

Hắn nghiêng đầu, đưa mắt ra hiệu với Ẩn Đao: "Bạch Trụ từng nói với cậu rồi đúng không?"

Ẩn Đao gật gật đầu, không nói gì thêm, chỉ lùi lại.

Hai người không cần lời nói dư thừa, nhưng Từ Dương bất chợt cảm nhận được một cơn rét lạnh sóng lưng.

Hắn cũng là người chơi cấp Thần, không chỉ có giác quan nhạy bén mà cũng có bản năng nhận thức được nguy hiểm cận kề.

Bản năng ấy kích hoạt, khi Ẩn Đao vừa rời đi, Từ Dương liền nhặt cây búa trên mặt đất lên, tấn công thân tín của mình.

"Tôi lấy mạng cậu ta hiến tế cho các người... cho các người! Xin đừng giết tôi! Đừng giết tôi!"

Thân tín nhắm mắt, hi vọng cuối cùng đã vụt tắt.

Thiện Thành nhìn thân tín, rồi lại nhìn Từ Dương.

"Không cần biết người này có nghe hiểu những lời tôi vừa nói hay không, tôi vào phó bản này với mục đích là để giết anh."

Thiện Thành hờ hững nói xong, cong người, nhìn thẳng vào mắt Từ Dương.

Gương mặt của Thiện Thành phóng to trước mắt Từ Dương, hai mắt hắn toàn một màu đỏ, màu đỏ như có một sức hút lạ kì khiến Từ Dương không thể quay đầu.

Trơ mắt nhìn hai con mắt kia phóng ra hai mũi tên, sau lưng Từ Tương đổ mồ hôi lạnh, muốn bỏ trốn theo bản năng nhưng hắn nhận ra hai chân mình như hóa thạch, không thể di chuyển nửa bước.

Cho nên Từ Dương chỉ có thể chờ hai mũi tên kia đâm thẳng vào trán mình.

Từ Dương ngã xuống đất, chết không nhắm mắt.

Ẩn Đao liếc nhìn hắn, không quan tâm nữa, dặn ba học trò trông chừng thân tín đang quỳ trên mặt đất, cuối cùng quay lại cánh cửa thủy tinh.

"3 người đã chết, làm cho cán cân cân bằng lại đi."

Ẩn Đao thử nói chuyện với tinh thần của thế giới.

Tinh thần quả thật mở miệng đáp lời, âm thanh phát ra từ cánh cửa nhưng vì Ẩn Đao đứng quá gần, lỗ tai gần như bị chấn động nên hắn phải lùi ra sau nửa bước: "Chậc, chậc, chẳng thú vị gì cả. Không thú vị chút nào. Không xuất sắc, không xuất sắc. Ta không vui, các ngươi ở lại đây chơi với ta đi... Các ngươi không hoàn thành được nguyện vọng của ta, các ngươi đừng mong rời đi!"

Theo lời của tinh thần, nó sẽ không tiết lộ thêm thông tin nào khác.

Người chơi muốn hoàn thành nhiệm vụ chỉ có thể dựa vào manh mối từ lời nói lúc trước của nó.

Thông tin do tinh thần của thế giới cung cấp rất đơn giản ——

Thứ nhất, khay bên trái của cán cân đại biểu cho thế giới mặt trước đang bị nghiêng xuống, nhưng sau đó bị một viên đá đặt ở khay bên phải đại biểu cho thế giới mặt sau ngăn tốc độ nghiêng lại.

Thứ hai, khay cân bên phải nghiêng vì đã có 3 người chết; bây giờ muốn cán cân cân bằng thì cần làm cho khay cân bên trái nghiêng, để làm được điều đó thì cần phải giết ít nhất 3 người, nhiều nhất là 4 người.

Thứ ba, nếu khay cân bên trái nghiêng hoàn, cán cân không còn cân bằng, thế giới mặt sau sẽ biến mất, chỉ còn lại một thế giới mặt trước.

Những thông tin này trông qua rất đơn giản, nhưng liệu ở phía sau vẫn còn chứa đựng thêm vấn đề nào không?

Nhìn thời gian, Ẩn Đao nhận ra thời gian hoàn thành nhiệm vụ chỉ còn chưa đầy 15 phút.

Hắn cần phải nắm chắc thời gian còn lại căn cứ vào ba thông tin kia để tìm ra biện pháp hoàn thành nhiệm vụ.

Lúc này, ba học trò của hắn đang canh chừng thân tín của Từ Dương, Thiện Thành, Hà Tiểu Vĩ và đi theo sau là Mạnh Biệt cùng đến chỗ hắn để thảo luận.

Mạnh Biệt trông có vẻ nghi hoặc, Ẩn Đao liền giúp Chu Khiêm giải thích: "Chu Khiêm gặp chút vấn đề. Không sao. Chúng ta vẫn có thể ra ngoài."

Mạnh Biệt há miệng thở dốc, sau đó lắc đầu tỏ vẻ mình không ngại: "Tôi hiểu mà. Tôi tin rằng mọi người ở đây đều có thể hiểu cho cậu ấy."

Nghe xong, Ẩn Đao vui mừng, vì vậy hắn không nề hà nữa, tranh thủ thời gian cùng mọi người thảo luận.

Thiện Thành nói đầu tiên: "Thật ra lời của tinh thần kia không nhất định đúng hoàn toàn. Ví dụ, trước đây nó đã giết ba người, vậy thì cán cân đã hấp thụ ba mạng người đó như thế nào?"

"Có lẽ biết được đáp án này chúng ta sẽ biết cách làm cho cán cân hấp thụ ba linh hồn còn lại."



Hà Tiểu Vĩ vắt óc suy nghĩ, nói: "Xét theo góc độ này, thật ra còn một vấn đề lớn khác không thể xác định ——"

"Tinh thần của thế giới đã giết ba người, khay cân bên phải hấp thụ ba mạng người đó nên có trọng lượng nặng hơn và nghiêng qua. Đúng không?"

"Vậy làm sao chúng ta có thể biết được sinh mạng của ba người đó sẽ tăng trọng lượng bên khay cân bên trái chứ không phải khay cân bên phải? Nếu chúng ta không nắm chắc, vậy thì..."

Hà Tiểu Vĩ không cần nói hết, tất cả mọi người đều hiểu rõ.

—— Nếu họ giết người, ba mạng người hiến tế tiếp tục tăng trọng lượng cho khay cân bên trái, vậy thì chẳng khác nào dậu đổ bìm leo.

Bọn họ lại phải giết thêm 6 người khác, tìm cách khiến cho 6 linh hồn này đặt vào khay cân bên trái thì mới có khả năng hoàn thành nhiệm vụ.

Thiện Thành cau mày, nghiêm túc nói: "Rốt cuộc khay bên phải có phải là thế giới mặt sau thì cũng không chắc chắn hoàn toàn. Lời của tinh thần kia có thể không có bẫy rập."

"Đm, vậy thì làm sao đây..." Hà Tiểu Vĩ nhìn thời gian, chỉ còn lại 10 phút, mồ hôi túa đầy trên trán hắn.

Trong lồng ngực hắn chợt vang lên một tiếng "A".

Rồng con đang kéo ống tay áo Hà Tiểu Vĩ.

"Nào nào, xin lỗi bé, để ta đi tìm Chu Khiêm liền nhé. Đừng lo! Tìm được cậu ấy rồi... có lẽ cậu ấy sẽ có cách..."

Hà Tiểu Vĩ gật đầu với Ẩn Đao, xoay người đi tìm Chu Khiêm.

Ẩn Đao tiếp tục cẩn thận phân tích suy đoán của mọi người, lại nhìn qua cánh cửa thủy tinh, nhìn vào viên đá bên khay cân bên phải, trong lòng có một suy nghĩ mơ hồ nhưng vẫn chưa thể nắm bắt được.

Ngay lúc này, bên tai Ẩn Đao chợt có ai đó thổi một luồng hơi.

Hắn siết đao chuẩn bị hành động, chợt người nọ gấp rút nói ba điều ——

【 Đừng nghĩ phức tạp, dựa vào tin tức hữu hạn, nghĩ từ góc độ đơn giản nhất 】

【 Đảo ngược trái phải 】

【 Phá cửa 】

Đây là giọng của Cao Sơn.

Ba câu này hiển nhiên là lời của Chu Khiêm nhờ cậu truyền đạt lại.

Ẩn Đao bất động thanh sắc hít một hơi, không có biểu tình gì khác.

Nhưng tảng đá trong đầu hắn cuối cùng đã buông xuống.

Tuy không rõ nguyên nhân nhưng đúng là Chu Khiêm đang giả vờ phát điên.

Qua tình huống này, Ẩn Đao nhận ra một vấn đề.

So với mình, Chu Khiêm thân cận với Tề Lưu Hành và Hà Tiểu Vĩ hơn. Chu Khiêm không nói với họ mà nói với mình, nguyên nhân chỉ có một.

—— Bởi vì mình là người chơi cấp Thần.

Hệ thống giữa người chơi cấp Thần và người chơi thường khác nhau, người chơi cấp Thần không có con bạc, họ hành động đơn độc, không bị một ai ở bên ngoài nhìn thấy.

Ngoài ra, giao diện hệ thống của người chơi bình thường cũng có rất nhiều thứ, ví dụ như thanh kĩ năng, thông tin chi tiết về kĩ năng, con bạc có quyền xem xét hết những thứ này. Nhưng không một con bạc nào có khả năng xem xét được giao diện hệ thống của người chơi cấp Thần.

Có lẽ đây là lí do Chu Khiêm không dùng hệ thống để liên lạc với mình.

Cậu ta dùng xương Thần để nhờ Cao Sơn lén lút truyền lời cho mình. Vậy là... Chu Khiêm đang đề phòng con bạc nào sao?

...

Ở bên kia, khi Cao Sơn âm thầm rời khỏi xương Thần, Chu Khiêm đang đánh nhau với Tề Lưu Hành.

Tề Lưu Hành không thật sự đánh với anh, nhưng khi Chu Khiêm muốn lao vào màn sương, để giữ anh lại, Tề Lưu Hành đành phải ôm chặt lấy anh, khiến cả hai cùng nhau lăn ra đất.

Chu Khiêm vẫn muốn lao vào trong màn sương, Tề Lưu Hành sợ đả thương đến anh nên không dám dùng kiếm, chỉ có thể dùng tay chân cố gắng giữ anh lại.

Chu Khiêm bò trên mặt đất, sau đó nhìn chằm chằm vào viên đá trên mặt đất, đập đầu vào đá, cũng may Tề Lưu Hành nhanh tay lẹ mắt cản lại.

Tề Lưu Hành đang đau đầu không biết nên làm gì, Hà Tiểu Vĩ chạy tới.

Hà Tiểu Vĩ vừa chạy vừa cầm đàn lia gảy, tiếng đàn du dương vang lên, cảm xúc của Chu Khiêm ổn định một chút, không còn đập đầu vào đá nữa.

Thấy anh không còn vật lộn nữa, Hà Tiểu Vĩ và Tề Lưu Hành nhìn nhau, hai người ăn út lấy 【 Dây Thừng Tiên 】trói Chu Khiêm lại, dùng dây thừng kéo anh về phía cánh cửa thủy tinh.

Trên đường đi, Chu Khiêm ngoan ngoãn không quậy phá, gương mặt ngây dại như lạc vào cõi tiên.

Hà Tiểu Vĩ thấy tiếng đàn có hiệu quả nên liên tục gảy đàn.

Tiếng đàn tha thiết, réo rắt, vang vọng giữa rừng núi tạo nên cảm giác nên thơ.

Chu Khiêm nhìn xung quanh, gương mặt tràn ngập mê ly, ánh mắt như trôi dạt vào cảnh đào nguyên.

Không một ai biết rằng bây giờ anh đang âm thầm chửi mắng trong lòng ——

Này, mấy người này vẫn không thể nghĩ ra cách hoàn thành nhiệm vụ à?

Nếu nghĩ biện pháp một cách phức tạp thì người chơi chắc chắn sẽ trúng kế.

Thông tin hữu hạn, tức nghĩa người chơi phải suy nghĩ từ góc độ đơn giản nhất.

Trong trường hợp này, biện pháp để vượt qua phó bản cũng vô cùng đơn giản.

Tinh thần của thế giới nói rằng khay cân bên phải hấp thụ sinh mạng hiến tế, cho nên nặng hơn rồi nghiêng xuống.

Nhưng nếu người chơi mù quáng tin tưởng những lời này, họ chỉ đang diễn trò cho tinh thần kia xem.

Người chơi giết ba người vẫn không thể khiến cán cân cân bằng, họ sẽ phải tìm cách làm cho khay cân bên trái tăng trọng lượng. Như vậy, họ sẽ giết thêm 3 người, hiến tế cho khay cân bên phải.

Tính 3 người do tinh thần của thế giới này giết, sau khi thí nghiệm, họ lại phải giết thêm 6 người nữa.

Nếu vẫn tiếp tục thất bại, vậy thì để khay cân bên trái cân bằng, trong lần tiếp theo, người chơi phải giết 9 người...

Thời gian ngày một gấp rút, trong tình huống hỗn loạn, người chơi sẽ giết hại nhau nhiều hơn, cuối cùng rơi vào thế cục tận diệt.

Và thời hạn 30 phút kết thúc, không một ai có thể thoát khỏi đây.

Lời nói của tinh thần vốn không sai, nhưng mấu chốt là cần lí giải như thế nào.

Dựa theo phương thức mà nó lí giải thì sẽ rơi vào bẫy rập của nó. Nhưng nếu lí giải theo góc độ chuẩn xác, mọi thứ liền rõ ràng ngay trước mắt.

Mấu chốt là cần lí giải thông tin sau —— nó đã giết ba người, khiến cán cân mất cân bằng, khay cân bên phải nghiêng qua.

Nhưng nó giết người ở đâu? Liệu có khả năng nó giết người ở thế giới mặt trên hay không?

Phó bản không có manh mối nào liên quan đến vấn đề này: sau khi một người tử vong, không một ai biết người đó sẽ rơi vào khay cân bên phải hay khay cân bên trái.

Nhưng với thông tin hữu hạn, thật ra có một đáp án trực tiếp hiện rõ mà dễ dàng bị bỏ qua.

Cán cân nằm phía sau cánh cửa thủy tinh, cánh cửa thủy tinh nằm song song giữa mặt đất và màn sương âm u. Như vậy thì cán cân thật ra nằm trong khu vực mà sương đen bao trùm.



Tinh thần của thế giới từng nói khu vực của sương mù là không gian hỗn loạn giữa hai thế giới. Như vậy thì bản thân cán cân cũng nằm giữa hai thế giới.

Nó không thuộc về bất kì một thế giới nào, nó chỉ là một công cụ đã nối kết và cân bằng hai thế giới. Nắm bắt được điểm này, tiếp tục suy đoán sẽ dễ dàng nghĩ ra —— giết người của thế giới mặt trước thì việc hiến tế sẽ cung cấp cho cán cân đại diện cho thế giới mặt trước và ngược lại.

Cho nên quy luật của số lượng người hiến tế phụ thuộc vào việc giết họ ở đâu. Tiếp tục suy đoán theo hướng này, mọi thông tin mà tinh thần của thế giới cung cấp sẽ hợp logic.

Tinh thần của thế giới sau lưng đến thế giới mặt trước giết chết ba người, khiến đầu bên phải của cán cân bị nghiêng xuống bởi khay cân bên phải đã hấp thụ mạng sống từ thế giới mặt trước. Bên phải nghiêng xuống, bên trái nâng lên, có nghĩa rằng khi khay cân bên trái của thế giới mặt sau đạt ngưỡng cao nhất thì có nghĩa nó sẽ chính thức thay thế cho thế giới mặt trước.

Như vậy, tinh thần của thế giới mặt sau đã nói dối về điều này.

Trên đời, con người phải tuân theo quy luật sinh lão bệnh tử, không phải mỗi một mạng sống biến mất đều sẽ ảnh hưởng đến sự cân bằng của cán cân.

Khi tinh thần của thế giới mặt sau giết người của thế giới mặt trước, nó đã dùng một phương pháp đặc thù nào đó để khiến cho khay cân bên phải hấp thụ ba mạng sống của thế giới mặt trước. Thật ra cũng có thể nghĩ ra được "phương pháp đặc thù" đó là gì.

—— Ví dụ như thế giới mặt sau có một cánh cửa ngăn cản cán cân hấp thụ sinh mạng.

Nếu không, ngay từ khi trò chơi này bắt đầu đã có rất nhiều người bỏ mạng nơi đây, vì sao họ lại không khiến cho cán cân cân bằng, thậm chí là di chuyển?

Khi Chu Khiêm nghĩ đến đây anh đã hiểu tầm quan trọng của thông tin đầu tiên mà tinh thần của thế giới này nói.

Nó nói rằng nó là tinh thần của thế giới, tạm thời lấy hình thái của một cánh cửa để xuất hiện. Nhưng trên thực tế, nó cần lấy hình dạng của một cánh cửa để bảo vệ nơi này, vì nó không thể để một sinh mạng nào bị hút vào, bị cán cân hấp thụ.

Nếu không, khi khay cân bên trái tăng trọng lượng, khay cân bên phải nâng cao lên, kế hoạch của nó sẽ thất bại.

Xét từ góc độ này cũng có thể giải thích vì sao tinh thần của thế giới lại giết 3 người ở thế giới mặt trước.

Vì ở thế giới đó cũng có một tinh thần khác biết rõ được sự quan trọng của cán cân, cũng biết việc cán cân hấp thụ mạng sống là vấn đề mấu chốt.

Để không cho cán cân bên phải nghiêng, khiến thế giới mặt trước bị thế giới mặt sau thay thế, tinh thần của thế giới đó cũng sẽ làm hết trách nhiệm của mình.

Nó phòng bị ngàn vạn năm, cuối cùng bị tinh thần của thế giới mặt sau tìm được cơ hội đem 3 mạng sống hiến tế cho khay cân bên phải.

Tinh thần của thế giới mặt trước ngăn chặn kịp thời, chỉ có 3 mạng sống bị hấp thu. Vì vậy tinh thần của thế giới mặt sau muốn tìm cơ hội khác để tiếp tục hiến tế cho cán cân.

Đến đây, đáp án đã rõ ràng.

Nếu cánh cửa ngăn chặn cán cân không hấp thụ sinh mạng thì chỉ cần phá vỡ cánh cửa là được.

Chỉ cần đập vỡ cánh cửa, không chỉ có 3 người mới chết mà tất cả những người đã chết trong phó bản này sẽ bị cán cân hấp thụ, làm tăng trọng lượng cho khay cân bên trái, khiến cho khay cân bên phải đại diện cho thế giới mặt trước nâng cao.

Từ đó, âm mưu mà tinh thần của thế giới mặt sau dày công chuẩn bị hoàn toàn thất bại. Và những người chơi ở đây sẽ thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, vượt qua phó bản.

Bây giờ, Ẩn Đao nhận được ám chỉ của Chu Khiêm, hắn đã nghĩ ra mấu chốt của vấn đề, giải thích với Thiện Thành một lần, Thiện Thành liền nói: "Vậy là... Chỉ cần đập nát cánh cửa thủy tinh thì chúng ta có thể hoàn thành nhiệm vụ?"

"Đúng vậy." Ẩn Đao gật đầu.

"Chờ, chờ một chút... Cánh cửa đó là hóa thân của tinh thần thế giới này, làm sao mà mọi chuyện lại có thể đơn giản như vậy? Nó không thể nào bị chúng ta dễ dàng đập nát được."

Thiện Thành hoài nghi: "Cán cân đó đã tồn tại từ lâu, tinh thần của thế giới mặt sau muốn thay thế thế giới mặt trước cũng ấp ủ âm mưu này từ lâu. Nhưng mọi chuyện kéo dài cho đến bây giờ, vì nó không thành công! Bởi lẽ nó luôn bị tinh thần của thế giới mặt trước ngăn cản!"

"Tôi suy đoán rằng nó đã nghĩ ra rất nhiều biện pháp mới có thể lấy được 3 mạng người từ thế giới mặt trước hiến tế cho cán cân, khiến cán cân mất cân bằng đúng không? Sao chúng ta có thể dễ dàng làm được việc đó chứ?"

"Nhưng nếu... Nếu cánh cửa thủy tinh không phải tinh thần của thế giới thì sao?" Ẩn Đao hỏi.

Thiện Thành: "Gì cơ?! Tôi biết rồi!"

Ẩn Đao xoay người, nhìn về phía thứ nằm trên khay bên phải của cán cân —— đó là một viên đá.

Cánh cửa thủy tinh ngăn cản hết mọi thứ, ở phía bên kia là không gian ở giữa.

Như vậy làm sao một hòn đá nhỏ trên đỉnh núi lại có thể xuyên qua cửa kính, nằm trên cái khay Là tinh thần của thế giới nhặt nó bỏ vào? Nhưng nó chỉ là một viên đá bình thường, nó có thể chịu đựng được sức mạnh từ một cán cân có thể khuynh đảo cả thế giới sao?

Cán cân là thần vật. Nếu nó nghiêng thì chỉ có thể dùng một vật có sức mạnh ngang với thần lực để ngăn cản.

Cho nên có một khả năng khác lớn hơn, là âm mưu của tinh thần thế giới mặt sau tạm thời chưa thể thành công, nên nó tự mình ngăn cản độ nghiêng của cán cân.

Nó hóa thân thành một viên đá, tự đặt mình lên khay cân bên phải. Tất cả chỉ là một thủ thuật che mắt, giống như những viên đá ảo giác mà Chu Khiêm dùng để tạo ra cơn mưa đá tấn công Ẩn Đao.

"Còn vì sao khi chúng ta đến, tinh thần của thế giới cố tình để chúng ta nghe thấy âm thanh phát từ cánh cửa... Là vì nó cũng dùng thủ thuật."

"Nó để lại một phần linh lực trên cánh cửa, tiếp tục ngăn cản các sinh mạng khác hiến tế bị cán cân hấp thụ, cùng lúc đó, nó muốn đánh lạc hướng chúng ta, không cho chúng ta biết viên đá trên cán cân mới là bản thể của nó."

Ẩn Đao nói: "Nhưng có lẽ nó không có đủ sức mạnh để phân liệt từ một thành hai và giữ cân bằng ở cả hai đầu cùng một lúc. Nếu không, người chơi không thể có cơ hội hoàn thành nhiệm vụ."

"Khi chúng ta đập vỡ cánh cửa, mấy chục linh hồn đã chết sẽ hiến tế cho khay cân bên trái, khiến cho khay cân bên phải của thế giới mặt trước nâng lên cao. Như vậy thì dù tinh thần của thế giới mặt sau có giữ cho khay cân bên phải nghiêng thì cũng vẫn nhận kết cục thất bại."

"Cánh cửa còn sót một chút linh lực, có lẽ không dễ dàng bị phá vỡ ngay lập tức. Vì vậy không nên chậm trễ nữa, chúng ta cùng nhau thử xem!"

Ẩn Đao nói xong, Thiện Thành cũng không hành động ngay.

Nghiêng đầu nhìn đối phương, Ẩn Đao nhận thấy nét nghiêm nghị trên mặt Thiện Thành.

"Sao vậy?" Ẩn Đao phát hiện có vấn đề, nhíu mày theo bản năng.

Thiện Thành đáp: "Tôi đã gửi một hòm rương cho Bạch Trụ, nhờ cậu ấy gửi cho Thiệu Xuyên. Bây giờ Bạch Trụ... Có lẽ cậu ấy đã đưa hết toàn bộ mọi thứ cho Chu Khiêm. Nhưng bây giờ trạng thái của Chu Khiêm không ổn định. Tôi sẽ nói chuyện này cho cậu. Tôi mong cậu hãy giúp tôi chuyện này, hãy nhắc nhở Chu Khiêm, phải giao chiếc rương đó cho Thiệu Xuyên."

Vì sao những lời này của Thiện Thành lại như di ngôn cuối cùng?

Ẩn Đao liền hỏi: "Anh gặp chuyện gì?"

Thiện Thành đáp: "Đây là nhiệm vụ của tôi mà thôi. Tôi và Vũ Hoàng là một viên con nhộng, tham gia phó bản thành phố Lam Cảng sụp đổ, cũng tham gia vào việc thiết kế phó bản này. Nếu tôi thành công vượt qua phó bản, cậu biết sẽ có chuyện gì xảy ra không?"

"Có nghĩa là bản đồ của thành phố Lam Cảng sẽ thuộc về quân đoàn Đào Hồng. Đến lúc đó... sức mạnh của người kia sẽ lớn mạng thêm. Người đó có thể dễ dàng giết chết Thiệu Xuyên."

"Nhưng Thiệu Xuyên không thể chết. Quan hệ giữa ngài ấy và trò chơi này là bí mật. Nếu ngài ấy chế, âm mưu của người kia thành công, vậy thì tất cả chúng ta sẽ gặp tai ương."

Ẩn Đao nhịn không được mà hoi: "Người kia... là ai?"

"Người đó là Tạ Hoài. Người đứng đầu của quân đoàn Đào Hồng trên danh nghĩa là Tạ Hoa Doanh. Tạ Hoài là chủ nhân của Tạ Hoa Doanh, liên kết mật thiết với quân đoàn Đào Hồng. Cho nên người này mới là người đứng đầu chân chính, là chủ nhân của quân đoàn Đào Hồng."

"Tạ Hoài... Là một con quái vật do Thiệu Xuyên tự tay nhào nặn ra. Thiệu Xuyên từng giết Tạ Hoài một lần, nhưng không thể giết chết hẳn, bản thân ngài ấy lại bị trọng thương, đến nay chưa hồi phục..."

Nói đến đây, nhìn thời gian còn lại, Thiện Thành không thể kéo dài thời gian nữa.

Hắn nhàn nhạt gật đầu với Ẩn Đao: "Ở trong trò chơi này lâu như vậy, tôi cũng đã thăm dò một vài điểm tính cách của người thiết kế phía sau. Với lượng thông tin hữu hạn như vậy, chỉ cần chúng ta tìm được cách cán cân hấp thụ sinh mạng trong vòng 30 phút là đã có thể hoàn thành nhiệm vụ. Chúng ta không cần suy xét đến hậu chiêu của tinh thần thế giới này làm gì nữa."

"Có nghĩa rằng ngay khi cậu đập vỡ cánh cửa, đừng quan tâm đến bất kì vấn đề gì tiếp theo, hệ thống cũng sẽ thông báo chúng ta đã thành công. Cho nên trước khi cậu đập vỡ cánh cửa, tôi không thể sống được."

"Nhớ rõ, phải nhắc Chu Khiêm về chiếc rương."

"Hẹn gặp lại."

Dứt lời, Thiện Thành lấy một viên thuốc độc từ túi hành lí ra nuốt xuống, tử vong tại chỗ.

Khi Hà Tiểu Vĩ và Tề Lưu Hành dùng dây thừng lôi Chu Khiêm đến nơi, họ nhìn thấy Thiện Thành ngã xuống đất, sau đó nhìn thấy Ẩn Đao cầm đao chém cánh cửa thất bại. Bây giờ, Ẩn Đao đã hóa thân thành hồ ly.

Bạch hồ có bốn đuôi. Nó dựng đứng bốn chiếc đuôi có sức mạnh tựa vạn quân, quật thẳng vào cánh cửa thủy tinh.

Sau tiếng nổ lớn, cánh cửa mở ra.

 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.