Chương trước
Chương sau
Edit: cơm trắng chan cà phê

Ở bên cạnh, Hà Tiểu Vĩ nghe xong lời Chu Khiêm, hết nhìn Chu Khiêm lại nhìn rồng con, trái tim của hắn cũng tràn ngập xót xa.

Hắn bịt hai tai của rồng con lại, nhìn Chu Khiêm rồi nói: "Khiêm à, cậu, cậu đừng có nói những lời này với con nhỏ..."

Nhìn thấy biểu tình của Chu Khiêm, Hà Tiểu Vĩ chỉ nói được một nửa.

—— Đã cộng sinh cộng tử với nhau một thời gian dài, nhưng hắn chưa bao giờ nhìn thấy Chu Khiêm có biểu tình như thế này.

Thở dài một hơi, Hà Tiểu Vĩ giúp rồng con lau nước mắt, xoay người nhìn trái nhìn phải, ôm rồng con đến chỗ Ẩn Đao nhờ thầy mình chăm sóc nó, sau đó lại quay về bên cạnh Chu Khiêm.

Lấy khăn giấy, hắn giúp Chu Khiêm lau mồ hôi trên trán, nhiều lần há miệng nhưng cũng không thể nói rõ được gì.

Hắn lại nhìn về phía Tề Lưu Hành.

Lúc này, Tề Lưu Hành cũng đã túc trực ở bên cạnh.

Nhưng hiển nhiên thiếu niên không phải người hay an ủi người khác, chỉ biết ngồi im lặng một chỗ.

Hà Tiểu Vĩ nhìn thiếu niên, muốn nhờ cậu hỗ trợ an ủi vài câu, nhưng lại thấy cậu ngây người nhìn chằm chằm vũng máu đỏ còn sót chút thịt thừa của Kha Vũ Tiêu.

Hà Tiểu Vĩ nhất thời không biết nên an ủi ai.

Hít sâu một hơi, Hà Tiểu Vĩ ngồi bên cạnh Chu Khiêm, dùng bàn tay xoa nhẹ bờ vai đối phương: "Khiêm à... Cậu, cậu đừng sợ, Không phải hệ thống thông báo rằng nếu hoàn thành được phó bản này thì chúng ta có cơ hội gặp Thần sao? Nên là... Nên là... Chúng ta vẫn còn cơ hội hồi sinh cậu ấy!"

"Chúng ta còn nhiều chuyện phải làm, cậu đừng sợ, chúng tôi đều ở bên cạnh cậu. Chúng tôi cũng sẽ lấy lại thân xác cho Cao Sơn, đồng thời hồi sinh cả Bạch Trụ..."

Chu Khiêm vẫn rũ mắt, một lúc sau, anh khàn khàn nói: "Anh ấy lừa tôi."

Hà Tiểu Vĩ nhất thời không hiểu chuyện gì, nhẹ nhàng hỏi lại: "Ai? Ai lừa cậu?"

"Bạch Trụ." Chu Khiêm nghiêng người, mí mắt nâng lên, nhìn thẳng vào Hà Tiểu Vĩ, cái nhìn trống rỗng khiến người khác dựng tóc gáy: "Tôi không phải người dễ dàng bị mắc lừa, đúng không?"

"Đúng. Rất là đúng." Hà Tiểu Vĩ khẳng định: "Ai có thể lừa được cậu chứ?"

"Bạch Trụ có thể."

Giọng nói của Chu Khiêm rất nhỏ, tinh thần sa sút: "Anh ấy lừa tôi. Anh ấy lừa tôi ăn nghịch lân của anh ấy, sau đó cộng sinh với anh ấy. Anh ấy gạt tôi phải hấp thụ sinh mạng, thậm chí cả linh hồn của anh ấy. Linh hồn của anh ấy cộng sinh với tôi một lát. Như vậy... Như vậy anh ấy có thể lừa được hộp ngôn linh, thay tôi chết đi."

Nghe xong, Hà Tiểu Vĩ đau lòng khôn cùng, chỉ biết gọi một tiếng "Khiêm à", cũng không biết nên nói gì tiếp theo.

"Anh ấy không lừa tôi, nhưng một khi lừa lại lừa đến mức này..." Chu Khiêm hỏi Hà Tiểu Vĩ: "Anh nghĩ có phải do tôi sai không. Là tôi hại chết anh ấy đúng không?"

Hà Tiểu Vĩ không thể trả lời bất kì câu hỏi nào.

Chu Khiêm luôn là người trả lời những câu hỏi của Hà Tiểu Vĩ.

Chu Khiêm còn trẻ nhưng chỉ số IQ và EQ đều rất cao, dù là giải mã câu đố trong phó bản hay là đối nhân xử thế, cậu ấy đều có thể liếc mắt đã nhìn thấu. Cậu ấy nào có bao giờ nhờ người khác giải đáp nghi hoặc của mình?

Chu Khiêm bây giờ khiến Hà Tiểu Vĩ không thể chịu đựng nổi, lòng đau như cắt.

Một lát sau, Ẩn Đao ôm rồng con bước đến.

Cánh tay của Ẩn Đao vẫn còn phát run, hốc mắt cũng ửng hồng.

Hắn cũng không thể tin được rằng chiến hữu lâu năm của mình đột ngột rời đi như vậy.

Ẩn Đao khàn giọng lên tiếng, giọng điệu tràn ngập nghiêm túc: "Chu Khiêm, cậu nói đúng. Cậu có trách nhiệm lớn trong việc này. Cậu chưa nắm rõ về phó bản này mà lại kéo rất nhiều người đi theo mình..."

"Nhưng chúng tôi cũng có trách nhiệm. Quyết định ủng hộ cậu, đi theo cậu là trách nhiệm của chúng tôi, chúng tôi cản cậu, không cản Bạch Trụ, không phát hiện được quan hệ giữa Ngô Nhân và Kha Vũ Tiêu... là vấn đề của chúng tôi."

"Cho nên, cậu có trách nhiệm với cái chết của Bạch Trụ, tôi cũng có trách nhiệm, chúng ta đều có trách nhiệm..."

"Nhưng bây giờ không phải là lúc suy xét ai đúng ai sai. Tiểu Vĩ nói đúng, trước tiên cậu phải tỉnh táo lại, chờ đến khi hoàn thành nhiệm vụ rồi nói tiếp. Chúng ta có thể cùng nhau tìm cách hồi sinh anh ấy."

"Vì sao tôi phải nhất định tỉnh táo lại. Tự các anh không thể hoàn thành nhiệm vụ à?"

Chu Khiêm chỉ trả lời ngắn gọn như vậy với Ẩn Đao, giọng điệu hờn trách bất chấp tất cả.

Ẩn Đao siết nắm tay, ngực phập phồng kịch liệt, rõ ràng là đang áp chế cơn tức giận.

Chu Khiêm nhìn chằm chằm vào mắt hắn, nhẹ giọng hỏi: "Vì sao lại đòi hỏi tôi nhiều như vậy? Vì tôi giỏi sao? Nhưng mà..."

"Nhưng mà, chẳng lẽ tôi không thể đau khổ ư?"

"Chẳng lẽ tôi không giống các anh, được làm một người bình thường à?"

Thở dài một hơi, Ẩn Đao kiềm nén sự chua xót trong lòng, nói: "Nếu chỉ có một vài người chúng tôi, cậu có thể đau khổ, chúng tôi sẽ tự tìm cách giải quyết."

"Nhưng Chu Khiêm, cậu phải biết rằng bây giờ sau lưng cậu có rất nhiều người mới đang chờ cậu. Ví dụ như Mạnh Biệt."

"Là do cậu nói, muốn nhân cơ hội này phải đánh thật hay, làm rạng danh tên tuổi của quân đoàn Vô Song. Trong tình huống đó, cậu không thể để họ nhìn thấy bản thân cậu bây giờ. Nếu không thì làm sao họ phục cậu? Làm sao Vô Song có thể phát triển, sánh ngang hàng với Đào Hồng?"

Nghe đến đây, Hà Tiểu Vĩ cảm thấy Ẩn Đao có chút quá mức nghiêm khắc.

Hắn nhịn không được mà đứng lên, nói đỡ giúp Chu Khiêm: "Thầy, để cho Khiêm... Để cho cậu ấy một chút thời gian đi, dù sao cậu ấy cũng mất..."

"Chúng ta... Vài người chúng ta sẽ không sao, chúng ta vẫn có thể dẫn những người còn lại ra ngoài. Họ không cần phải nhìn chằm chằm vào Khiêm để làm gương. Chúng ta có thể. Chúng ta có thể thay cậu ấy gánh vác quân đoàn."

"Chúng ta quen biết Chu Khiêm. Còn những người khác thì không. Họ tin vào những biểu hiện trước đó của cậu ấy nên mới dám đi theo cậu ấy làm nhiệm vụ ẩn. Nếu họ nhìn thấy Chu Khiêm suy sụp như thế này, sau này làm sao còn có thể tin tưởng cậu ấy ——"

Ẩn Đao cũng đã nghĩ đến những điều Hà Tiểu Vĩ nói, hắn muốn chuyển cách nói một chút, để Chu Khiêm kiên trì trong chốc lát, chờ đến khi ra khỏi đây thì có thể đau khổ như bình thường.

Nhưng hắn chưa nói xong, Chu Khiêm đã ngắt lời.

Chu Khiêm tức giận trừng mắt với Ẩn Đao, bất chợt vung xương Thần lên, sử dụng kĩ năng 【 Ác mộng xương trắng 】với đối phương, muốn đẩy hắn vào trong ảo cảnh.

Sau đó thì sao?

Sau đó anh muốn giết chính mình ư?

Nếu để những người mới kia nhìn thấy anh tùy tiện ra tay với đồng đội của mình, họ sẽ nghĩ như thế nào?

Trong tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc, Ẩn Đao nhanh chóng ném rồng con về phía Hà Tiểu Vĩ.

Hà Tiểu Vĩ bắt được rồng con, Ẩn Đao triệu hồi trường đao, vô số xương trắng dựng thẳng đứng từ mặt đất.

Kĩ năng của Ẩn Đao cần thời gian đề hồi phục nhưng hiện tại vẫn đủ khả năng khống chế kĩ năng của Chu Khiêm.

Vừa để xương trắng há miệng đánh úp lại sức mạnh ác mộng của xương Thần, Ẩn Đao vừa đi đến gần Chu Khiêm, giọng điệu nghiêm khắc phê bình: "Chu Khiêm, trạng thái hiện tại của cậu không ổn định, không được sử dụng chiêu này! Kĩ năng của cậu có tỉ lệ phản phệ, cậu có thể bị đẩy vào ảo cảnh của chính mình!"

"Bị đẩy vào ảo cảnh của chính mình? Như vậy không phải tốt hơn sao?"



Chu Khiêm trả lời như mê sảng.

Có lẽ là bị lời nói của Ẩn Đao kích thích, Chu Khiêm hung dữ trừng mắt nhìn đối phương, ánh mắt còn lóe lên sát ý.

Nhưng một giây sau, ánh mắt anh lại trở nên ngơ ngẩn.

Ẩn Đao nhận thấy tình hình không ổn, Chu Khiêm lại nói tiếp: "Không phải tôi không có khả năng cảm thụ cảm xúc, nhưng sau khi gặp biến cố, não tôi đã có một năng lực đặc biệt, mỗi khi tôi sợ hãi, bi thương, hay là cả vui vẻ, nó sẽ bắt đầu cơ chế phòng vệ chính mình, nhét những cảm xúc đó vào một "cái hộp"."

"Đầu tôi không có mọc ra một "cái hộp" thật, đó là hình ảnh mà bác sĩ trị liệu cho tôi dùng để so sánh."

"Cái hộp đó có sức chứa hữu hạn. Khi cảm xúc đã đạt hạt mức, cảm xúc bên trong hộp sẽ không thể khống chế mà trào ra, và tôi sẽ phát điên."

"Bác sĩ còn nhắc nhở, nếu gặp tình huống cực đoan, "cái hộp" sẽ tự động nổ trong đầu tôi. Chờ đến lúc đó, mọi cảm xúc tôi có sẽ vỡ ra, và tôi sẽ không còn bình thường nữa."

"Ẩn Đao, tôi vào trò chơi này không phải để tìm kích thích gì cả. Tôi chỉ muốn hồi sinh Bạch Trụ thôi. Tôi vì anh ấy nên mới vào trò chơi. Nhưng bây giờ tôi lại gặp phải chuyện gì?"

"Anh không phải tôi, anh không thể đồng cảm với tôi, cũng không có tư cách phê bình tôi. Hơn nữa, từ trước đến nay tôi là một người ích kỉ, tôi không đủ năng lực quản nhiều đến như vậy."

"Bạch Trụ đã chết rồi, tôi còn quan tâm đến những thứ đó làm gì? Chỉ huy quân đoàn, các anh cũng có thể làm được. Tôi cho các anh toàn quyền quản lý. Tôi ——"

"Bây giờ tôi đã cảm giác được "cái hộp" đã nổ rồi. Tôi sẽ phát điên. Tôi sẽ mất nhận thức những chuyện xảy ra tiếp theo, tôi sẽ trở thành một kẻ điên hoàn toàn."

"Nếu... Nếu kĩ năng này có thể kéo tôi vào ảo cảnh, có lẽ nó sẽ có lợi cho tất cả chúng ta. Cho nên, đừng cản tôi. Để tôi rơi vào ảo mộng đi. Trong đó có lẽ sẽ có Bạch Trụ. Tôi không thể gặp anh ấy, không thể chạm vào anh ấy ở hiện thực. Tôi sẽ vào trong mộng tìm anh ấy."

Hà Tiểu Vĩ lắng nghe, đau lòng đến rơi nước mắt.

—— Chu Khiêm thật sự rất yêu, rất rất yêu Bạch Trụ.

Bây giờ cậu ấy đau khổ đến mức chỉ muốn chết đi.

Ẩn Đao hiển nhiên cũng đau lòng, nhưng đồng thời cũng cảm thấy không thể tin nổi.

Hắn chưa bao giờ nghi ngờ tình cảm giữa Bạch Trụ và Chu Khiêm. Hắn chỉ không thể nào nghĩ đến việc Chu Khiêm là một người "yêu đến mù quáng".

Nhưng hắn nhanh chóng cảm thấy mình không nên hình dung Chu Khiêm như vậy.

Vì Chu Khiêm có bệnh thật.

Sau đó, Ẩn Đao không nghĩ nhiều nữa.

Vì hắn đột nhiên nghe thấy một tiếng vang lớn từ trên cao.

Ngẩng đầu nhìn lên trời, hắn nhìn thấy vô số đá cuội đang ào ào rơi xuống.

Trên trời bỗng nhiên rơi mưa đá?

Là cái quỷ gì?!

Ẩn Đao lấy áo choàng phòng ngự ra theo bản năng, nhưng khi nhìn sang những người khác, hắn không thấy một ai có ý định né tránh, thậm chí họ còn không thèm nhìn lên cao, giống như không nghe thấy bất kì động tĩnh gì khác.

Nhìn thoáng qua hình dạng của những cục đá kia, Ẩn Đao phát hiện chúng giống như những khối đá vụn có ở khắp trên đỉnh núi.

Như vậy thì tình huống đã rõ ràng hơn.

Cơn mưa đá này là ảo giác do Chu Khiêm tạo ra cho hắn.

Cái gọi là chế tạo ảo giác còn được gọi là kích phát tâm ma của người khác, khiến người đó sinh ra ảo tưởng đáng sợ, từ đó bị kéo vào trong ảo cảnh; hoặc có thể lợi dụng những sự vật có sẵn để khiến cho người đó không phân biệt được thật giả.

Tóm lại, ảo giác khó lòng sinh ra từ sự bịa đặt không có căn cứ.

Như cơn mưa đá này là do Chu Khiêm nhìn thấy những viên đá trên núi, mượn hình ảnh của những thứ mình thấy để tạo ra ảo giác về cơn mưa đá.

Quả nhiên, Ẩn Đao giơ tay để một viên đá rơi xuống, nó đi xuyên qua lòng bàn tay hắn, hắn không hề bị thương tổn.

Nhưng Ẩn Đao cũng không dám thiếu cảnh giác, lỡ như trong cơn mưa đá có cả viên đá thật thì sao?

Nếu hắn không phòng vệ, có lẽ ngay sau đó sẽ bị ăn đau thật.

Ẩn Đao đã đoán đúng.

Hà Tiểu Vĩ hô to: "Thầy, cẩn thận!"

Ẩn Đao liền nghiêng đầu, nhìn thấy một cục đá giống hệt như cục đá ảo giác rơi qua lỗ tai mình. Hiển nhiên là do Chu Khiêm ném qua.

Chu Khiêm muốn làm gì?

Cậu ta có thể chống đỡ được những bộ xương khô của mình, còn có thể khiến mình thấy ảo giác, đúng là không đơn giản. Nhưng cậu ta muốn làm gì?

Muốn dùng những viên đá tầm thường đả thương người chơi cấp Thần?

Chiêu này áp dụng cho người chơi bình thường còn chẳng có tác dụng.

Hay cậu ta chỉ muốn phát tiết vì tức giận?

Là mình yêu cầu quá nghiêm khắc sao?

Hay là cậu ta thật sự phát điên, trở thành kẻ điên?

Ẩn Đao vung trường đao, từng lớp từng lớp xương khô ồ ạt xông lên nuốt chửng sức mạnh của cơn ác mộng từ Chu Khiêm.

Mưa đá biến mất, trên trời không hề có vết tích gì. Chắc chắn ảo cảnh không còn, Ẩn Đao lo lắng nhìn Chu Khiêm.

Tình huống lần này lại khắc.

Hà Tiểu Vĩ đỡ lấy cánh tay Chu Khiêm, không biết nói điều gì mà Chu Khiêm lại đẩy hắn ra, nhanh chóng nhặt một viên đá trên mặt đất, thẳng thừng ném về phía đầu hắn.

"Khiêm! Là tôi, là tôi mà! Cậu chú ý chút đi, con cậu đang trong tay tôi đó!"

Hà Tiểu Vĩ vội vã nghiêng người né tránh, viên đá rơi xuống đất.

Cổ tay trái Chu Khiêm rung lên, anh nâng tay lên nhìn, bác sĩ Lịch Học Hải gửi cho anh một tin nhắn.

——【 Chu Khiêm, bây giờ tình trạng của cậu không ổn định, cậu cần phải rời khỏi trò chơi, tiếp nhận trị liệu! Không biết hệ thống có ngăn tôi hay không, tôi sẽ vào phòng bệnh của cậu kiểm tra! 】

Trong khi ở trong thế giới trò chơi, bác sĩ Lịch thường sẽ nhắn tin cho Chu Khiêm.

Lúc trước, Chu Khiêm thường dễ dàng bỏ qua, nhưng không biết vì sao những con bạc của anh bất chợt biến mất, không còn bị spam tin nhắn, vì vậy anh mới nhìn thấy được tin nhắn của Lịch Học Hải.

Lần này cũng giống như những lần trước, Chu Khiêm cũng không quá mức quan tâm đến tin nhắn.

Rũ mắt, anh tò mò nhìn những viên đá trên mặt đất, sau đó lại nhặt một viên lên.



Chu Khiêm vừa nhặt đá lên, ngay sau đó lại dùng hết sức đập vào tay mình. Hành động quá đỗi đột ngột, không một ai kịp ngăn cản.

Trên cánh tay trái của Chu Khiêm liền ứa máu, tảng đá bén nhọn đã cắt qua da thịt. Nhưng đó chưa phải vấn đề nghiêm trọng nhất, trên miệng vết thương bắt đầu sưng lên và phát tím.

"Đm Chu Khiêm cậu bình tĩnh chút đi!" Hà Tiểu Vĩ hốt hoảng lấy đàn lia ra chữa trị cho Chu Khiêm.

Nhưng Chu Khiêm lại có hành động khác.

—— Anh xoay người lao thẳng về phía màn sương dày đặc!

Hà Tiểu Vĩ muốn co giò đuổi theo, may mắn là Tề Lưu Hành đã nhanh chân trước một bước.

Thiếu niên cầm kiếm đuổi theo Chu Khiêm, không quay đầu mà nói với Hà Tiểu Vĩ: "Thời gian cấp bách, các anh nghĩ cách hoàn thành nhiệm vụ. Tôi cản anh ấy lại!"

Tề Lưu Hành tăng tốc lao đi theo Chu Khiêm, Ẩn Đao và Hà Tiểu Vĩ trơ mắt nhìn nhau.

Trong khoảng thời gian ngắn, cả hai chưa thể tiếp thu được những chuyện vừa xảy ra.

Chu Khiêm trong ấn tượng của họ ——

Tuy anh thích theo đuổi cảm giác kích thích, thích khiêu chiến với những nhiệm vụ khó khằn nhưng những kế hoạch mà anh lập ra luôn được khống chế trong tầm kiểm soát.

Trông anh thường có bộ dáng ngoan hiền, miệng thường cười cười như thiếu gia ngốc nhà giàu nhưng anh sẽ luôn khống chế, giấu kín suy nghĩ và cảm xúc của mình trước đồng đội. Tâm tư của Chu Khiêm kín đáo đến đáng sợ.

Người như Chu Khiêm... Thật sự sẽ phát điên?

Ẩn Đao thở dài.

Nhưng cần phải thảo luận về vấn đề của Chu Khiêm sau.

Nếu không tìm ra được biện pháp hoàn thành nhiệm vụ, tất cả mọi người sẽ bỏ mạng ở đây.

Xoay người đi đến trước cánh cửa thủy tinh, Ẩn Đao hướng mặt sát vào, nhìn cán cân ở phía sau.

Lúc trước hắn đã nhìn thử từ phía xa, hắn nhớ rõ cán cân bên phải có đặt một thứ, cho nên cán cân chưa thật sự lệch hoàn toàn, hai thế giới chưa hoàn toàn bị đảo lộn.

Bây giờ cách cánh cửa thật gần, mục đích của Ẩn Đao là tìm ra manh mối của mối liên kết giữa hai thế giới.

Trong quá trình này, hắn nhìn kĩ vào thứ ở trên cán cân, lúc này mới nhận ra một điều quan trọng. Đồ vật kia là một viên đá!

—— Đó là viên đá có thể tìm thấy ở khắp nơi trên đỉnh núi này, là một viên đá hoàn toàn tầm thường như những viên đá mà Chu Khiêm sử dụng để tấn công hắn khi nãy.

Khi ý thức được điều này, hai mắt Ẩn Đao trợn trừng.

—— Chẳng lẽ vừa rồi cơn mưa đá kia... Thật ra là ám chỉ của Chu Khiêm dành cho mình?

Chu Khiêm luôn ám chỉ cho mình.

Vừa rồi cậu ta chỉ giả bộ phát điên?

Nhưng vì sao? Cậu ta giả điên để cho ai xem? Mục Sư? Nhưng hình như không đúng.

Tuy hành vi của Chu Khiêm chẳng khác gì kẻ điên, nhưng điều này đều khiến cho mình và Hà Tiểu Vĩ đều khó tin.

Người đa nghi như Mục Sư liệu thật sự tin rằng Chu Khiêm phát điên?

Nghi vấn không ngừng lướt qua trong đầu Ẩn Đao.

Nhưng bây giờ không phải là lúc nghiên cứu vấn đề này, hắn nhíu mày nhìn chằm chằm vào viên đá, suy nghĩ Chu Khiêm đang muốn ám chỉ mình điều gì.

Bất chợt, một biến cố xảy ra.

Tiếng đánh nhau vang lên từ chỗ ba người học trò của hắn!

Ẩn Đao liền vác đao chạy về phía học trò, nhìn thấy Từ Dương và thân tín đang động thủ với ba người họ.

Vốn hai bên đang chiến đấu với nhau, nhưng chuyện của Chu Khiêm và Bạch Trụ đã khiến cho cuộc chiến tạm thời dừng lại.

Bây giờ nhìn thấy Bạch Trụ và Kha Vũ Tiêu chết, còn Chu Khiêm thì phát điên, Ẩn Đao và Tề Lưu Hành rời đi, Từ Dương nhân cơ hội này chủ động tấn công muốn giết chết ba người học trò.

"Mọi người lùi ra sau, giao cho tôi. Hà Tiểu Vĩ, chú ý bổ trợ cho mọi người." Dặn dò xong, Ẩn Đao vung đao về phía Từ Dương.

Từ Dương không ngờ chiêu thức của Ẩn Đao lại tàn nhẫn như vậy, hắn phải dùng hết sức lực mới có thể chống trả.

Tính thêm Hà Tiểu Vĩ, Ẩn Đao có đến bốn học trò trợ giúp mình, bên phía Từ Dương chỉ có hắn cùng thân tín, hai người hiển nhiên không thể đối phó nổi.

Khi người chơi cấp Thần Thiện Thành tham gia cuộc chiến, Từ Dương hoàn toàn không có khả năng chiến thắng.

Cuối cùng, Từ Dương và tên thân tín quỳ trên mặt đất, bộ dạng chờ đợi bị trừng trị.

Thiện Thành cầm một thanh côn dài, đè trên đỉnh đầu của tên thân tín.

Còn Ẩn Đao cầm đao đặt trên cổ Từ Dương.

Thật ra ngay từ lúc Kha Vũ Tiêu tự sát, Từ Dương đã biết mình đã thua cuộc. Hắn chỉ không cam lòng, hắn muốn thử xem liệu mình giết chết một người thì có thể thỏa mãn điều kiện mà tinh thần của thế giới này đề ra, hoàn thành nhiệm vụ rồi rời đi!

Khi quỳ trên mặt đất, Từ Dương tự trách mình, cũng thầm chửi Kha Vũ Tiêu.

—— Hắn nào biết được Kha Vũ Tiêu là một thằng điên?!

Nếu hắn biết trước điều này, hắn làm gì lựa chọn hợp tác với quân đoàn Đào Hồng?!

Khi hắn lựa chọn hợp tác với quân đoàn Đào Hồng, Mục Sư liền rời khỏi đây, Kha Vũ Tiêu lại không tiếc mạng mình. Từ Dương không thể hiểu nổi, hắn không thể tin tưởng chuyện gì đang xảy ra.

Bây giờ, hắn hối hận đến mức hộc máu, nhưng hắn không thể quay ngược về quá khứ. Mọi sự hối hận đều trở thành trò cười vô nghĩa.

Hắn chỉ có thể tạm thời quên đi sự nuối tiếc, cũng như sự thù hận vì cái chết của em gái mình.

Hai vai run rẩy, hắn ép mình phải ngẩng đầu, nở một nụ cười với Ẩn Đao: "Khi vòng tay còn tác dụng, tôi lựa chọn hợp tác với quân đoàn Đào Hồng. Nhưng tôi vẫn chưa hề gia nhập vào quân đoàn của họ. Tôi còn rất nhiều người của mình ở bên ngoài!"

"Chờ đến khi tôi ra ngoài, tôi sẽ dẫn họ gia nhập quân đoàn Vô Song, đến lúc đó, địa bàn của chúng tôi, đạo cụ, kim khố, tất cả đều là của quân đoàn Vô Song. Như vậy được không?"

"Cầu xin các cậu... cầu xin các cậu buông tha cho tôi!"

Liếc mắt nhìn thân tín bên cạnh, hắn cắn chặt quai hàm, thở ra một hơi: "Cần 3 mạng người để hoàn thành nhiệm vụ. Các cậu chỉ cần giết một người là đủ rồi! Các cậu... Các cậu không cần giết hết cả hai chúng tôi..."

Ở bên cạnh, tên thân tín nghe xong, hắn vẫn còn đang quỳ, nhưng lưng dựng thẳng.

Sau đó hắn nhìn thấy Từ Dương nhìn mình, giọng điệu van lơn: "Cậu đã thề trung thành với tôi, vì tôi vượt núi băng rừng, điều này khiến tôi vô cùng cảm động. Nên là... nên là cậu thay tôi chết đi. Được không? Đến lượt cậu báo đáp cho tôi rồi, đúng không? Tôi, tôi... Khi tôi trở thành Thần, tôi sẽ hồi sinh cậu đầu tiên."

"Cậu chỉ tạm thời chết thôi, tôi chắc chắn sẽ hồi sinh cậu, cậu hãy tin tôi. Được không? Vì tôi... vì tôi mà hãy làm một chuyện cuối cùng..."

 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.