Editor: cơm trắng chan cà phê
. . . . . . .
Trong phó bản, bầu trời là một màu đỏ sậm đầy quỷ dị, sâu rộng lan tràn ra xa, giao tiếp với đường chân trời màu đen.
Phía xa là một chút ánh chiều mờ nhạt. Dường như vùng đất này có thể chào đón ánh bình minh bất kỳ lúc nào, nhưng chính nó cũng có thể mất đi ánh mặt trời bất kỳ lúc nào.
Mặt đất nứt vỡ, trời long đất lở.
Không nhìn thấy một con côn trùng nào, không nghe thấy âm thanh nào vang lên.
Mọi thứ im bặt, vì trên đời này không một mạng sống —— ngoại trừ Ngô Nhân.
Ở thế giới tận thế này, hắn là kẻ duy nhất còn sống sót.
Một mình hắn giãy giụa tìm đường sống một thời gian dài, cũng may đây chỉ là một phó bản trong trò chơi chứ không phải là tận thế thật sự.
Cho nên hắn dùng đạo cụ để gọi Chu Khiêm đến đây.
Hai người họ trở thành hai người sống duy nhất ở thế giới này.
Nhìn thông tin mà hệ thống cung cấp cho mình trên giao diện, Chu Khiêm đi đến trước mặt Ngô Nhân, nhìn cái nồi khổng lồ bên cạnh.
Trên nồi có khắc những chi tiết kỳ quái, ở gần anh nhất có hai hàng binh lính khá thu hút chú ý, bên dưới là bộ binh, họ giơ cao tấm khiên trong tay, luôn sẵn sàng đối đầu với kẻ thù.
Còn ở phía trên là kỵ binh. Hình ảnh điêu khắc vô cùng sống động, giống như những kỵ sĩ này đang thật sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoat-khoi-benh-vien-tam-than/1899927/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.