Edit: cơm trắng chan cà phê
"Cộp, cộp, cộp"
...
Tiếng giày cao gót vang vọng giữa hành lang vắng lặng.
Vì biệt thự quá rộng lớn, hành lang lại quá dài, đêm khuya yên tĩnh, âm thanh này còn dội vang hơn bình thường.
Mỗi tiếng bước chân, mỗi một tiếng vọng đều như truyền đến luồng sát khí mạnh mẽ, rõ rệt.
Trong phòng, trên giường gỗ nho nhỏ, Chu Khiêm trong hình hài trẻ em lẳng lặng nằm nghiêng, chăm chú nhìn Bạch Trụ cũng trong hình hài trẻ em.
Xung quanh quá yên tĩnh, Chu Khiêm lắng nghe một lát, nói với Bạch Trụ: "Tiếng bước chân chậm hơn tiếng tim đập của anh nửa giây, tốc độ rất đều."
Có lẽ Bạch Trụ cũng không thể ngờ đến, bây giờ Chu Khiêm vẫn còn có thể phân tâm nghe tiếng tim đập của y.
Trong bóng tối, ánh mắt Bạch Trụ trở nên âm trầm.
Nhưng sau đó khi họ vừa xoay người ngồi dậy —— tiếng bước chân ngoài hành lang đã dừng lại.
Ba giây sau, ở ngay trước cửa phòng, vang lên tiếng gõ cửa.
Tiếng gõ cửa nặng nề và gấp gáp, có vẻ như người đứng ở bên ngoài không hề kiên nhẫn, trong lòng còn hơi tức giận.
Xoay đầu, Chu Khiêm lại nhìn Bạch Trụ nằm trên giường.
Ánh trăng bên ngoài cửa sổ soi rọi gương mặt Chu Khiêm trở nên thật trong trẻo. Ngược lại, khóe miệng anh lại cong lên, lộ ra sự ác ý muốn trêu đùa người khác.
Có lẽ như muốn hướng sự ác ý này đến Bạch Trụ đầu tiên, anh nói: "Em mở cửa nha?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoat-khoi-benh-vien-tam-than/1899896/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.