Cái gì gọi là giải thoát.
Khi ngươi chìm trong hắc ám, người bốc ra mùi máu tanh khó ngửi, dần dần rơi vào đầm lầy dơ bẩn không đáy, thì bỗng có người kéo lấy tay ngươi.
Người đó mặc quần áo tinh tươm, tóc có mùi dầu gội dễ chịu, khẽ nhíu mày.
Người đó là Trịnh Yến.
Lúc ấy Trịnh Yến như một chùm sáng ấm áp, rọi sáng Tạ Nguyên đắm chìm trong hắc ám.
Bất kể là Trịnh Yến “vô tình” mang thêm đồ ăn tiện lợi, hay chủ nhật rảnh rỗi không gì làm thì đến bán cá phụ, hoặc phụ đạo thêm cho cậu.
Ấm áp khổng lồ bao phủ lấy Tạ Nguyên.
Giá như cả đời này đều có thể chìm đắm vào hơi ấm không gì sánh bằng ấy.
Giá như có thể cùng người ấy trải qua một đời.
Nỗi khát vọng vẫn luôn bị vùi lấp nơi đáy lòng một cách cẩn trọng, nhưng đến khi nghe Trịnh Yến nói “Tớ thích cậu”, nó lại lặng lẽ bùng nổ.
Người ấy thích mình.
Người ấy để ý mình.
Tất thảy đều không phải mình mơ hão.
Là chuyện có thể thực hiện.
Nỗi khát vọng này không ngừng gia tăng sâu sắc theo thời gian, mỗi một nụ hôn, mỗi một cái ôm cũng khiến yêu thương nơi đáy lòng ngày càng nồng đậm.
Nhưng chùm sáng Tạ Nguyên liều mạng giữ chặt bám víu cuối cùng cũng sắp đến lúc lụi tàn.
Gào khóc, cầu xin, uy hiếp, vô luận có làm gì cũng đều không cứu vãn được hơi ấm ấy.
Vậy thì cùng rơi vào hắc ám đi.
Cửa sổ bị đóng kín, rèm cửa tối màu chặn toàn bộ ánh sáng, Trịnh Yến không cử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thoat-bien/6121/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.